“Đừng ăn nói bậy bạ! Mọi người, dù sao Tân Trạm cũng là người đi sau, tâm trạng không ổn định, câu này là nói đùa thôi” Tân Bách Chiến lập tức giải thích.
“Tôi không nói bậy, đây là suy nghĩ của tôi” Tân Trạm nhìn chằm chằm Tân Bách Vinh.
Tân Bách Chiến nhíu mày, không ngờ Tân Trạm lại cực đoan như vậy.
Nhưng bây giờ lời cũng đã nói rồi, ông ấy có giải thích cũng vô dụng.
Đôi mắt sắc bén của Tân Bách Vinh nheo lại.
Một triệu điểm cống hiến là hơn một nửa giá trị con người ông ta.
Sắc mặt ông ta có hơi khó coi.
Vốn dĩ ông ta muốn đi trước Tân Trạm một bước.
Nhưng không ngờ Tân Trạm lại phản công bằng cách đó.
Người trẻ tuổi này quả thật rất độc ác.
Nhưng mà trong trận đấu với Man tộc lần này, ông ta đã nghe ngóng được rất nhiều thông tin.
Ông ta khá nắm chắc phần thắng.
“Được thôi.
Dù sao cũng chỉ là một triệu điểm cống hiến.
Tôi xin tiếp tới cùng”
Tân Bách Vinh đứng dậy nhìn Tân Trạm nói: “Tôi cũng rất mong lúc đó được nhìn thấy cậu tỏa sáng toàn trường và trở thành niềm tự hào của nhà họ Tân chúng ta, để xứng đáng với một triệu điểm cống hiến của tôi”
Nói xong, Tân Bách Vinh đứng dậy rời đi.
Bây giờ ở đây có bảy trưởng lão Thái Thượng làm chứng nên họ không cần viết hợp đồng, sẽ không ai dám nuốt lời.
“Haizz, sao phải khổ thế chứ”
Tân Bách Chiến lắc đầu, phất tay áo biến mất.
“Người trẻ tuổi, thắng hay thua cũng không quá quan trọng.
Nếu có thời gian thì đến Luyện Đan Đường tìm tôi.
Thật ra luyện đan cũng giúp cậu đạt được kha khá thành tựu đó”
Ánh mắt ông lão để râu quai nón nhìn Tân Trạm đầy hứng thú.
Ông ấy mỉm cười, nguyên thần của mấy người lần lượt biến mất.
Cuộc nói chuyện lần này của mấy vị trưởng lão Thái Thượng không được tiết lộ ra ngoài.
Mà một tin tức chấn động hơn lại được truyền ra khỏi nhà họ Tân,