“Cha, cha yên tâm, trận chiến với Man tộc mấy ngày nay đã vô cùng khốc liệt, nội tình của anh ta thế nào con cũng đã nắm rõ, vừa hay nó giúp cho Tân Lôi có thể chiến thắng, như vậy danh tiếng của trận chiến này đều dành cho Tân Lôi hết”
Tân Ngọc Xuyên mỉm cười.
Có vẻ như ông ta đã thấy được sự chán nản của Tân Trạm, bối rối rời đi trong ánh mắt khinh thường của mọi người.
Hơn nữa đó cũng là lúc Tân Lôi nhận được ánh mắt kính nể của tất cả mọi người.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thời gian ước định của Tân gia và Man tộc cũng đã đến.
Địa điểm được sắp xếp ở phía trước khách sạn Royal Palace.
Các tu sĩ đã sớm có mặt ở đó để dựng lên những võ đài lớn.
Cuộc chiến giữa các tu sĩ động một chút là tung hoành chân trời, võ đài này tuy dài cả trăm thượng, nhưng thực tế thời gian phát huy tác dụng không nhiều.
Nhưng toàn bộ vẫn sử dụng đá linh khoáng để tạo thành, không dễ dàng gì có thể bị tan vỡ.
Bên ngoài võ đài sớm đã có rất nhiều người đứng xem.
Lần này là trận chiến lớn giữa những thiên tài của Tân gia và Man tộc, so với những năm trước thì còn đáng chú ý hơn nhiều, cho nên những tu sĩ đến đầy còn vượt xa so với trước kia.
Tuy cuộc so đấu còn chưa bắt đầu, nhưng bốn xung quanh đã vô cùng náo nhiệt, mọi người đều xúm lại xem.
Phía trước hàng ghế khán giả là chỗ ngồi VIP được chuẩn bị riêng cho những vị khách quý.
Các gia đình danh gia vọng tộc và môn phái Tông môn đều được liệt vào hàng khách quý, nhưng ở vị trí chính giữa trung tâm vẫn còn hai chỗ trống.
Hai bên võ đài phân chia rõ vị trí của Tân gia và Man tộc.
“Tân Trạm sao vẫn chưa đến?”
Tân Minh có chút lo lắng, liếc nhìn thời gian của trận đấu cũng sắp đến, nhưng tuyền âm đến Tân Trạm vẫn như một viên đá chìm xuống biển sâu.
Những tộc người Tân gia