Hôm nay anh ta lên võ đài cũng là để tạo dựng tên tuổi cho mình.
Nếu trước tiên anh ta được gắn cho cái mác là kẻ yếu bị bắt nạt, vậy sao có thể khiến cho mọi người ngưỡng mộ cậu ta được nữa.
“Cậu nói thì hay lắm, dù gì tôi cũng tu vi hơn cậu nhất phẩm, vậy tôi không ức hiếp cậu nữa”
Tân Lôi tức giận, cười lạnh: “Tôi không ra tay, tôi nhường cậu ba chiêu, cậu chỉ cần tấn công là được”
“Nhường tôi trước ba chiêu, cậu nói thật nhé” Chiến Đào thích thú nói.
“Đúng vậy, tôi chỉ phòng ngự chứ không tấn công, nhưng chỉ sợ đến ba mươi chiêu của cậu cũng không phá được phòng ngự của tôi” Tân Lôi cười lạnh.
“Vẫn là một cậu nhóc trẻ tuổi, tâm trạng chưa ổn định, chưa gì đã bị Chiến Đào tôi kích động”
Tân Ngọc Xuyên siết chặt tay, trong lòng cảm thấy không yên tâm.
“Bạch Thăng Tuyết, theo anh hai người này ai thắng ai thua?” Tiêu Vũ Nhượng hứng thú nói.
“Vốn dĩ Chiến Đào này đã mạnh hơn Tân Lôi rồi, không ngờ rằng Tần Lôi vẫn còn là một tên ngốc như vậy” Bạch Thăng Tuyết lạnh lùng nói: “Cậu ta chắc chăn là em trai của Tân Khởi, so với anh trai cậu ta còn xa”
“Được, vậy tôi không khách sáo nữa”
Trên võ đài, Chiến Đào nở một nụ cười quái dị, thân hình như ảo ảnh, đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Chấn động hư không, tiếng nổ không ngừng vang lên.
Bóng dáng của Chiến Đào bay nhanh trong không trung, đến khoảng không cũng không thể chịu được.
Đồng tử của Tân Lôi co lại, thấp giọng nói.
Sức lực tràn trề như một dòng sông cuồn cuộn chảy.
Linh khí ngưng tụ giữa không trung, lơ lửng, trong nháy mắt hóa thành một con thanh xà dưới mặt đất, trườn quanh Tân Lôi.
“Bộp!”
Bóng ảnh của Chiến Đào đột nhiên xuất hiện trước mắt