Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2107


trước sau


Hai tu sĩ này còn chưa kịp thi triển thuật pháp thì đã bị tách ra làm hai, ngay cả nguyên thần cũng bị đánh vỡ tan tành.

Nhưng khi Cung Doãn đánh ra một chiêu này thì linh khí lại sôi trào càng thêm mãnh liệt, anh ta rốt cuộc không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Đột nhiên té ngã trên mặt đất.

Ngay chỗ mắt cá chân, một đoạn kinh mạch vỡ ra, khiến Cung Doãn phát ra một tiếng kêu rên.

“Đồ trưởng lão nói không sai, tên nhóc này bị thương không nhẹ” Trần Minh kích động nói.

Cung Doãn hừ lạnh, chậm rãi cầm kiếm đứng lên.

Nhưng linh khí ở đùi phải lại run lên, anh ta suýt chút nữa đã ngã quy.

Cùng lúc đó, Cung Doãn cảm giác linh khí toàn thân giống như bị hàng vạn con kiến cắn vào tim mình, suýt chút nữa không khống chế được.

Chẳng lẽ, giống như những gì Tân Trạm đã nói, kinh mạch toàn thân đều vỡ tung.


Một tia sáng kinh hoàng lóe lên trong mắt Cung Doãn.

Nhưng đúng vào lúc này, một vầng sáng đột nhiên bắn ra từ phía sau, dừng ở trên đùi phải của anh ta, Cung Doãn lập tức cảm giác được khí tức sôi trào đã trở nên bình tĩnh, cố gắng đứng thật vững.

“Có vẻ anh cần giúp đỡ một chút.”
Cung Doãn quay đầu lại, con ngươi lập tức co rút.

Vẻ mặt của Tân Trạm rất bình tĩnh, chậm rãi đi ra khỏi rừng cây.

Giọng điệu dửng dưng, không có bất cứ cảm xúc gì.

“Cậu…”
Trong lòng Cung Doãn phức tạp, có chút nói không nên lời.

“Cậu quả nhiên cũng tới đây, muốn đến đây để cùng nhau chịu chết sao” Trần Minh cười to rồi nói.


“Đồ trưởng lão, đám người Tiết Phong chắc đã bị u hồn Ngân Lang giết rồi, diệt trừ hai người này thì chuyện này coi như đã hoàn thành”
“Đừng nóng vội, bọn Tiết Phong có thể chết, nhưng nhất định phải tạo ra một hiện trưởng giả, chúng ta không cần ra tay, để những con quái thú làm là được rồi”
Đôi mắt của Đồ trưởng lão híp lại, vung

tay lên.

Người đàn ông mặt sẹo ở bên cạnh đã mở ra một khoảng không, lập tức có mấy chục con yêu thú khác nhau bước ra khỏi đó.

Trên người những con quái thú này đều có tu vi của dung hợp cảnh, mỗi một con đều có đôi mắt đỏ đậm, giống như u hồn Ngân Lang lúc nảy.

Đồ trưởng lão không có thả yêu thú ra ngay lập tức, mà lật lòng bàn tay, lấy ra một lọ thuốc.

Chỉ một cái búng tay nhẹ, những đan dược này đã bay vào trong miệng của yêu thú, những yêu thú này vốn đã có tu vi không yếu, bây giờ cả đám run rẩy dữ dội và phát ra những tiếng gầm thảm thiết.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được trên người bọn chúng xuất hiện luồng ánh sáng màu hồng, tu vi của bọn chúng đã tăng trở lại.

Nếu không phải bên ngoài cơ thể của bọn chúng bị những lá bùa đặc biệt cố định, thì có lẽ lúc này đã lập tức nhào ra.

Tất cả đều đã vượt qua hợp thể cảnh ngũ phẩm, nhìn thấy thực lực của đám yêu thú này, trong lòng Cung Doãn cũng chợt lạnh.

Mấy chục con yêu thú có hợp thể cảnh ngũ phẩm trở lên, thân thể của anh ta thì đã bị tổn hại một nửa, còn dược sư Lam này chỉ là một luyện dược sư, làm sao có thể đánh lại.

“Dược sư Lam, lúc trước là tôi sai, tôi đã đánh giá thấp cậu, nhân lúc tôi còn có một chút sức lực, cậu nhanh đi đi”
Cung Doãn hít một hơi thật sâu, quay đầu nói với Tân Trạm..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện