Chính mình là thiên tài của Thiên Kiếm Tông, anh ta đương nhiên sẽ quý trọng tính mạng của mình, nhưng không cần thiết liên lụy người vô tội cùng chết với mình.
Đặc biệt là khi nghĩ đến mấy ngày nay Tân Trạm đã sớm nhắc nhở thân thể anh ta có một tai họa ngầm, nhưng anh ta nhất định làm theo ý của mình, còn cố ý nhắm vào Tân Trạm, trong lòng Cung Doãn vô cùng hối hận.
Tân Trạm đã cho anh ta cơ hội, nhưng anh ta lại quá kiêu ngạo.
“Tại sao lại muốn chạy trốn? Tôi tới đây là để giúp anh trị thương”
Tân Trạm nói một cách lạnh nhạt: “Đừng quên, bây giờ tình trạng thương tích của anh đã phát tác, tôi đã thắng cược, tương lai sau này anh sẽ là người hầu của tôi”
Sau khi nghe Tân Trạm nói, Cung Doãn đột nhiên trở nên đau khổ.
Bây giờ là lúc nào rồi mà anh ta vẫn còn nhớ rõ chuyện này chứ.
“Đại sư, hiện tại tôi đang bị thương.
Vết thương này có thể chữa khỏi không?” Cung Doãn nói.
“Tất nhiên là có thể”
“Nhưng bây giờ những con quái thú này sắp nhào lên rồi”
“Không sao, tôi có cách”
Khi hai người đang nói chuyện, những lá bùa trên người những con quái thú đã vỡ nát.
Chúng gào lên thật to và lao về phía hai người họ.
Vẻ mặt Tân Trạm không thay đổi mà bản ra linh khí cực kỳ mạnh mẽ.
Dòng linh khí ngưng tụ lại như thủy triều ập đến bây quái thú kia.
Anh lật lòng bàn tay, trong tay đột nhiên có mấy viên đan dược, sau đó anh bóp nát chúng.
Ngay lập tức, một màn sương mù trắng xóa đột nhiên từ trong tay Tân Trạm bắt đầu bay ra, lấy anh làm trung tâm và lan tràn ra bốn phía xung quanh.
Đồ trưởng lão khế nhíu mày, lập tức lùi lại.
Bản thân ông ta là dược tôn có năng lực không tầm thường nên tất nhiên biết viên đan dược này rất mạnh.
Ông ta sẽ không dễ dàng bị màn sương mù này bao phủ.
Mà người đàn ông mặt sẹo và Trần Minh hành động giống nhau, họ cũng nhanh chóng lùi lại.
Một lúc sau, những người này đều đã bị màn sương mù đuổi đi ra ngoài cách đó mười ki lô mét.
Người đàn ông mặt sẹo bay lơ lửng ở giữa không trung.
Ông