Vài bóng người bỗng nhiên bay ra từ trong đó với vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm trường kiếm, rõ ràng là đệ tử trông coi tông môn.
“Kêu trưởng lão của các người ra đây” Ngô Thái Vĩnh liếc nhìn qua những tu sĩ trẻ tuổi ở Huyền Thú Cốc này, nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt của ông ta lúc này không phải là loại nụ cười ôn nhu như lúc nói chuyện với Tân Trạm, mà lộ ra đậm chất của kẻ bề trên.
Đặc biệt là linh khí của tu vi Độ Kiếp Cảnh, chỉ là lộ ra sơ sơ một chút liền khiến cho những sắc mặt đệ tử tu vi không cao này lập tức trắng bệch, bị ép đến thở không ra hơi.
Sự hoang mang liền vụt qua trong mắt họ.
“Tiền… tiền bối xin đợi đã, tôi đi một lát rồi về”
Người đệ tử dẫn đầu đó lập tức nói lắp và đột nhiên bị cuốn về phía xa.
Đợi một lúc, sáu luồng tia sáng bất ngờ từ trong Huyền Thú Cốc bay ra, chớp mắt cái đã đến phía trước Ngô Thái Vĩnh.
Tu vi của sáu người này cao hơn rất nhiều, đều là thực lực Hợp Thể Cảnh, người dẫn đầu là Đỉnh Phong Cảnh Hợp Thể.
Thế trận như vậy đã được coi là không tệ trong môn phái tu tiên.
“Vãn bối Vạn Lương, xin diện kiến tiền bối”
Lúc này, ông lão đứng đầu có mái tóc bạc phơ với sự kính cẩn, cúi đầu trước Ngô Thái Vĩnh.
Năm người còn lại cũng hành lễ như vậy.
Tu vi Độ Kiếp Cảnh của Ngô Thái Vĩnh so với với thực lực tông chủ Huyền Thú Cốc không chêch lệch bao nhiêu.
Bây giờ không rõ mục đích đến của ông ta là gì, mọi người đều phải cẩn trọng.
“Các người không phải căng thẳng”
Ngô Thái Vĩnh vẫy vẫy tay, võ võ vai Tân Trạm nói: “Lần này tôi đến, không phải muốn báo thù, cũng không phải đến gây sự, chỉ là dẫn theo hậu bối đến để hỏi thăm tông chủ các người một số chuyện thôi.”
“Nếu tôi không nhớ lầm, tông chủ của các người vẫn là Đổng Tương Hàn, người này chắc là người hiểu rõ nhất về linh thú trong môn phái các người nhỉ?”
“Đổng Tương Hàn đích thực là tên húy của tông