Vị tu sĩ trẻ này được Tộc Vô Thượng Tông coi trọng, e rằng thân phận và thiên bẩm cũng không hề đơn giản.
Ngô Thái Vĩnh thu lại tấm lệnh bài, cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Ông ta dẫn đầu cùng với Tân Trạm bay đến Huyền Thú Cốc.
“Lần này chúng tôi đến đây với sự khiêm tốn, anh không cần gióng trống khua chiêng, cứ đưa bọn ta đến gặp tông chủ của các ngươi là được”
“Tôi hiểu rồi, tiền bối”
Vạn Lương biết thân phận của đối phương và cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Ngô Thái Vĩnh không đem theo quá nhiều người vì không muốn công khai.
Ngay sau đó liền sắp xếp thuộc hạ, để linh châu ở ngoài Huyền Thú Cốc.
Chỉ dẫn theo Tân Trạm, Ngô Bình Nhi và Cung Doãn cùng nhau vào trong đó.
Dù sao nếu để lộ ra lệnh bài, dự đoán chỉ cần Huyền Thú Cốc không làm chuyện điên rồ thì sự an toàn của vài người sẽ không thành vấn đề.
Vạn Lương bay một mạch xuyên qua những kiến trúc nối tiếp san sát nhau, đến nơi cao nhất của Huyền Thú Cốc, đó là cung điện của tông chủ.
“Thật sự đang bế quan”
Đi vào trong điện, Ngô Thái Vĩnh cảm nhận một lúc liền phát hiện phía sau cung điện dày đặc linh khí, ánh sáng từ trận pháp đang lưu chuyển.
Rõ ràng là tông chủ của Huyền Thú Cốc đang bế quan.
Vạn Lương này quả không nói dối.
“Tôi sẽ đợi ở đây, anh sắp xếp cho ba vị vãn bối này một chỗ ở, đừng để người khác đến gây rối”
Đợi sau khi Vạn Lương truyền âm vào trong trận pháp, Ngô Thái Vĩnh vẫy vẫy tay nói.
“Ta có thể cho Đổng Tương Hàn thời gian là ba ngày, nếu sau đó còn không xuất hiện, vậy thì ta sẽ phải ra tay”
Với tư cách là người của Tộc Vô Thượng Tông, ông ta cũng có tư cách và sức mạnh này.
Cho dù có làm ngắt ngang việc bế quan của đối phương thì người đó cũng không dám có bất kì lời oán than gì.
“Cái này thì tiền bối yên tâm, tôi gửi đi là thông điệp khẩn cấp nhất.
Chỉ cần tông chủ có chút thần thức cảm nhận được, thì sẽ nhanh chóng kết thúc bế