“Gào!”
Vạn Lương và Ngô Thái Vĩnh nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của con Linh Tê này trong thoáng chốc đã đỏ rực lên, nó nhìn chăm chằm về phía Trình Tân rồi gào lên một âm thanh căm phẫn.
Tên nhân loại này, từ lúc vừa bắt đầu nó đã chú ý đến hắn rồi.
Nó vốn cho rằng tên này tới đây để giúp đỡ, hoặc là tới làm gì đó, kết quả thì sao? Hắn ta cứ tiến đến gần nó, nó phóng ra khói độc nhưng hẳn đều không mảy may để ý chút nào.
Lúc này hắn lại càng láo xược bước tới đây, vươn tay ra muốn sờ nó.
Linh thú cũng có lòng tự tôn, hơn nữa lại còn rất mạnh.
Tên nhóc đáng chết này coi mình là gì, là thú cưng để hắn tùy tiện vuốt ve?
Hơn nữa hắn không nhìn thấy bà đây đang sinh con à?
Gầm một tiếng, lửa giận của Linh Tê trong nháy mắt bùng lên, quầng sáng hội tụ lại bên trong sừng tê ngưu, một luồng khí tức đáng sợ không ngừng ngưng tụ lại.
“Không xong rồi”
Trong lòng Ngô Thái Vĩnh cũng hoảng loạn, ông ta tiến về phía trước một bước, quầng sáng xung quanh trận pháp mãnh liệt chấn động.
Mặc dù ông ta không biết Trình Tân đang làm cái gì, nhưng khoảng cách giữa cậu ta và Linh Tê gân như vậy, một khi ánh sáng trong sừng tê ngưu phát ra thì hoàn toàn không không kịp tránh né, đến lúc đó không chết cũng bị trọng thương.
Trận pháp vẫn liên tục rung chuyển, Ngô Thái Vĩnh đang muốn cưỡng chế phá trận rồi xông vào cứu Trình Tân.
Nhưng chính vào thời khắc này, bàn tay Trình Tân cũng đã chạm đến sống lưng của Ngân Đề Linh Tê.
Âm!
Một luồng khí tức mãnh liệt tràn vào, đôi con ngươi của Linh Tê trong nháy mắt trừng lớn, nó cảm nhận được một luồng sức sống kỳ lạ đang nhập vào bên trong cơ thể, rất mạnh.
“Đừng căng thẳng, ta nhìn ngươi chật vật giữa sống chết, đương nhiên