“Tôi có thể biết con thú này từ khi nào đã ký kết khế ước với cậu rồi trở thành linh thú bản mệnh không?” Đổng Tương Hàn hỏi.
“Đại khái là lúc tôi đạt thực lực Nguyên Anh Cảnh” Trình Tân đáp.
Đổng Tương Hàn gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Có điều trong lòng ông ta lại thở dài một hơi, chẳng trách.
Lúc trước nhìn thấy được năng lực của Trình Tân, Đổng Tương Hàn cho rằng tương lai nhất định Trình Tân sẽ có thành tựu lớn, với trình độ tu luyện của Trình Tân hiện nay, cậu ta hoàn toàn có thể lựa chọn một con linh thú có huyết mạch thượng cổ.
Nhưng Trình Tân đã lựa chọn linh thú bản mệnh quá sớm, phỏng chừng thực lực của con linh thú này cũng không mạnh mẽ gì.
Có thể nói nó chính là một con linh thú tương đối bình thường thôi.
Suy cho cùng, lúc đó Trình Tân chỉ mới đạt đến Nguyên Anh Kỳ, không tìm thấy yêu thú có huyết mạnh hùng mạnh và thiên phú khiến người ta thỏa mãn cũng là chuyện bình thường.
Mặc dù trong lòng tiếc nuối nhưng Đổng Tương Hàn cũng không quên mục đích chính.
Nếu đối phương đã đến từ gia tộc lớn, lại từng cứu sống Linh Tê thì ông ta chí ít cũng phải tìm ra nguyên nhân này.
Ông ta xuất ra một luồng linh khí rồi từ từ đưa vào bên trong cơ thể Chu Lam, cẩn thận dò xét một lượt.
“Quả nhiên không hề bị thương hay trúng độc, cũng có nghĩa là thân thể không có gì đáng lo ngại.”
Đổng Tương Hàn suy nghĩ một lúc, trở tay lấy ra các loại báu vật.
“Cậu Trình, những bảo vật này có thứ tới từ thượng cổ, có thứ thì do đích thân bản tôn luyện chế ra, có thể phán đoán chuẩn xác về trạng thái hoặc huyết mạch của yêu thú, nhưng trong quá trình đó có khẻ năng sẽ cần đến một chút máu của yêu thú.”
“Chuyện này không sao cả”
Trình Tân gật đầu, việc này anh có thể làm chủ thay Chu Lam.
Tên nhóc này mặc dù thích ngủ cũng không thể nào bằng lòng mỗi ngày đều cứ ngủ mê mệt như thế.
.
truyện ngôn tình
Đạt được sự đồng ý của Trình Tân, Đổng Tương Hàn cũng gật đầu.
Ông ta