“Cậu Trình, thật hổ thẹn quá, không ngờ bản tôn sống nhiều năm như thế nhưng chưa từng nhìn thấy loại linh thú này của cậu, có điều cậu đừng sốt ruột, sử dụng trận pháp hiện lệnh hồn này thì tuyệt đối có thể nhìn ra được chủng tộc của linh thú.”
Đổng Tương Hàn một lần nữa tự tin trở lại.
Trận pháp hiện lệnh hồn là một món chí bảo mà ông ta có được từ tông môn lớn thời thượng cổ.
Có một số yêu thú không rõ chủng tộc, hoặc là trong quá trình sinh trưởng đã cắn nuốt Linh quả, hoặc là do đột biến thì sẽ dẫn đến việc dù là khí tức bên ngoài hay xương cốt cũng đều không thể phân biệt được chủng loại của nó.
Nhưng cho dù linh thú có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì lệnh hồn cũng không thể thay đổi được.
Cứ coi như là một ma tu dùng bí pháp để biến toàn thân nó thành thân thể linh thú nhưng nguyên thần của nó cũng vẫn sẽ như cũ không hề biến đổi.
“Dùng trận pháp này sẽ dẫn ra được lệnh hồn của Tước Điểu, tôi không tin tôi nhìn không ra nó thuộc chủng tộc gì.”
Đổng Tương Hàn kiên quyết nói.
“Tông chủ, nếu dẫn ra lệnh hồn của Chu Lam thì có xảy ra nguy hiểm gì hay không?” Trình Tân nhíu mày hỏi.
Chu Lam mặc dù hôn mê nhưng vẫn an toàn, nếu vì tìm kiếm phương pháp giải quyết mà lại khiến nó bị thương thì rõ ràng không hề ổn chút nào.
“Về việc này cậu cứ yên tâm đi, trận pháp này vô cùng ôn hòa, nó chỉ hiện lên lệnh hồn của yêu thú chứ không hề tạo ra bất cứ trở ngại hay ảnh hưởng gì cả.” Đổng Tương Hàn lắc đầu đáp.
“Có điều cậu Trình à, trận bàn này yêu cầu linh hồn của linh thú phải có sức chống đỡ mạnh, linh khí để điều chỉnh thi thuật cũng cần khá nhiều, linh thú của cậu có phẩm cấp khoảng chừng bao nhiêu?”
“Phẩm cấp linh thú?” Trình Tân ngạc nhiên.
Trình Tân đối với việc phân chia phẩm cấp linh thú thật ra cũng chỉ biết chút ít.
Nhưng anh quả thật chưa từng nghĩ đến Chu Lam rốt cuộc là yêu thú ở phẩm cấp nào.
“Cậu Trình, trong lĩnh vực ngự thú của chúng tôi, linh thú được phân chia thành chín phẩm cấp, trong đó phẩm cấp cửu phẩm cao nhất