“Cái này…”
Mọi người đều tròn mắt khi nhìn thấy điều này, không thể tin được.
Tân Trạm không có phát ra linh lực, chỉ là vẫy vẫy tay, những con ấu thú này quả thực đi tới.
Đã cứu Ngân Đề Linh Tê mẹ, những đứa con này thấy cảm kích sal?
Làm sao họ biết rằng Tân Trạm không chỉ cứu được Linh Tê, mà còn đưa sự sống vào bên trong lũ linh thú này.
Điều này khiến những đứa nhỏ này ngay sau khi sinh ra đã cảm nhận được hơi thở của Tân Trạm, chính là hơi thở ấm áp an toàn đó.
Bây giờ Tân Trạm chỉ thoáng tỏa ra một chút sinh khí, những đứa nhỏ này tự nhiên sẽ hết mình mà chạy tới.
Linh thú dù nhỏ bé đến đâu cũng biết tìm kiếm điều tốt né tránh cái xấu, biết hấp thụ những gì có ích cho mình.
Nhìn thấy năm ấu thú vây quanh Tân Trạm như những đứa bé đòi sữa, bộ dạng vẻ phục tùng.
Tiện Tử Hoắc thoáng thấy vẻ ngạc nhiên, người phụ nữ càng thêm ngây người ra.
Ngay cả người đàn ông từ Hắc Vực Ma Tông cũng chăm chú nhìn Tân Trạm.
“Cô còn đứng ngây người ra đó làm gì, mau xin lỗi đi”
Ngô Bình Nhi vẻ mặt hưng phấn, vừa vuốt ve ấu thú vừa nói.
“Xin lỗi, các người đang nằm mơ à” Người phụ nữ chế nhạo.
“Chỉ dựa vào những thứ rác rưởi này của các người mà dám muốn tiểu thư tôi đây phải xin lỗi.
Tôi nói cho các người biết, tốt hơn hết là nên lập tức quỳ xuống, nếu không thì sẽ được chết không toàn thây”
Nhìn thấy Tân Trạm thắng, nhưng người phụ nữ váy đen lập tức trở mặt không chịu thừa nhận.
“Vậy thì tôi cũng muốn mở mang tầm mắt ra xem tôi chết như thế nào mà không toàn thây, cô mau tới đây thử xem!”
Ngô Bình Nhi cũng tức giận.
Cô ta cũng rất tức giận bởi người phụ