Hình như biết Tân Trạm phải đi nên mấy con Linh Tê cũng kêu lên mấy tiếng bằng giọng non nớt, giống như muốn bảo anh đừng đi vậy.
“Sẽ có dịp thôi”
Tần Trạm vái chào lần thứ hai, Ngô Thái Vĩnh gật đầu, thuyền bay lại bay lên lần nữa, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
“Đại sư, ngài không che giấu gương mặt thật nữa sao?”
Nhìn Tân Trạm cứ thế đi về phía Diệp Châu, Cung Doãn không nhịn được bèn hỏi.
“Đi gặp đại ca của tôi thì có gì cần che giấu chứ?” Tân Trạm nở nụ cười.
Tuy rằng lúc anh, Diệp Thành và Râu Quai Nón ở cùng nhau thường hay đánh nhau, không chịu phục nhau, nhưng khi đi quá lâu rồi anh vẫn thấy nhớ bọn họ.
Mà lúc ba người kết bái thì Diệp Thành lớn tuổi nhất, Râu Quai Nón nhỏ nhất.
Dù anh chưa từng gọi tên nhãi Diệp Thành là đại ca nhưng trong lòng anh vẫn chấp nhận anh ta là anh của mình.
“Có điều vẫn nên ép khí tức của tu vi xuống một chút, dù sao lòng tự trọng của tên nhãi đó rất mạnh, nếu biết mình là Hợp Thể cảnh tam phẩm thì có khi buồn chết mất”
Tân Trạm nghĩ vậy, bèn thẳng tay áp tu vi của mình xuống thành Phân Thần cảnh thất phẩm.
Xong anh lại vỗ vỗ Cung Doãn, ép tu vi anh ta xuống thành Phân Thần cảnh đỉnh phong.
Diệp Châu không lớn lắm, cũng không có gì đáng khen ngợi ở Bắc Vực.
Gọi nơi này là Diệp Châu bởi vì đây từng là nơi hưng thịnh nhất của nhà họ Diệp năm đó.
Hiện giờ trung tâm của nhà họ Diệp đã chuyển đến một †òa thành khác, chỉ có lớp con cháu nhà họ Diệp mới có thể ở lại vùng đất tổ.
Thứ nhất là để cho bọn họ cảm nhận được tổ tiên nhà họ Diệp đã phải cố gắng vất vả như thế nào, từ đấy khích lệ tinh thần của họ.
Thứ hai là ở Diệp Châu không có nhiều thứ quấy nhiễu, tu luyện ở đây, đám con cháu lớp sau sẽ không phải chịu quá nhiều thứ quyến rũ, dễ tập trung