Tân Trạm nhíu chặt tôi.
Nếu không có người này thì thật là kì lạ.
“Chính miệng Diệp Thành nói với tôi là anh ta ở chỗ này, xin cậu hãy nhớ lại cẩn thận giúp”
Nếu như không gặp phải hai chị em nhà họ Diệp trước thì anh còn nghĩ là gã thanh niên này không biết gì, hoặc là thân phận Diệp Thành khá khiêm tốn.
Nhưng sự thực là Diệp Thành được chọn là một trong ba người thừa kế ngay sau khi anh đi, hơn nữa anh ta đã làm lễ nhận tổ tiên rồi.
Làm sao một tu sĩ phụ trách việc trông cửa lại có thể khẳng định rằng chưa từng nghe tới cái tên đó chứ.
Dù sao đi nữa, cứ coi như bây giờ Diệp Thành đang ra ngoài, không có ở thành Diệp, thì gã thanh niên cũng phải nói là anh ta đi rồi, chứ không phải khẳng định chắc chắn rằng không có người này.
“Đã bảo không có là không có mà, có cút ngay đi không, nếu không đừng trách tôi ra tay đấy”
Gã thanh niên đó xị mặt ra, cứ thế chửi ầm lên.
“Cậu có thái độ gì thế hả, công tử nhà tôi đã bảo là có người này, cậu không chịu xem lại đã đòi đuổi chúng tôi đi rồi?” Sắc mặt Cung Doãn cũng sa sầm.
Trong lòng anh ta cực kì kính trọng Tân Trạm, một tên gác cửa vớ vẩn mà cũng dám to mồm thế này sao?
Nếu không phải nhà họ Diệp là gia tộc của bạn tốt đại sư thì anh ta đã đạp bay tên gác cửa này lâu rồi.
“Ông đây đã bảo không có là không có, nghe không hiểu tiếng người đúng không?” Gã thanh niên cũng đâm chọc lại không chút khách sáo.
Tu vi của hắn cũng là Phân Thần cảnh nên mới không sợ Cung Doãn.
“Không có? Vậy cậu chờ ở đây”
Cung Doãn cười lạnh, đẩy gã thanh niên đó ra rồi đi thẳng vào nhà họ Diệp.
Sau đó anh ta liền bay vút lên.
Một luồng linh khí dồn lên ngực, Cung Doãn hét ra một âm thanh vang to như sấm nổ.
“Diệp Thành công tử, Tân công tử nhà tôi đến thăm, kính xin công tử hãy bước ra gặp mặt.”
Tiếng nói của