“Dám quấy rầy nhà tổ nhà họ Diệp, bắt hai tên vãn bối liều lĩnh này lại”
“Này, người nhà họ Diệp mấy người có lý một tí được không, rõ ràng là do tên gác cửa nhà các người cứ nói chắc chắn là không biết Diệp Thành nên mới gây ra chuyện này, giờ lại muốn bắt bọn tôi?” Cung Doãn giận dữ nói.
“Gã ta quên tên của người trong tộc thì đương nhiên sẽ bị xử phạt, nhưng các người dám quấy nhiễu nhà tổ thì nhất định phải bị nhốt vào nhà giam, phong ấn tu vi, giam giữ một trăm năm.
Lên đi”
Tứ Trưởng Lão quát một câu, đám tu sĩ xung quanh nhào về phía hai người.
Âm ầm ầm!
Có điều mọi người chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra thì đám tu sĩ đó đã bị đánh bay ra ngoài.
“Còn dám đánh trả à, dám đánh đập người nhà họ Diệp, tội nặng thêm một bậc”
Hai mắt Tứ Trưởng Lão lạnh xuống, đang muốn xông lên.
Thấy chuyện này càng ngày càng lớn, Tân Trạm không còn gì để nói.
Trong đám trưởng lão nhà họ Diệp thì anh đã gặp Tam Trưởng Lão với Ngũ Trưởng Lão rồi, cũng coi như là loại người thấy lợi thì quên cả tình nghĩa, không ngờ Tứ Trưởng Lão này cũng là loại người không thèm nói đúng sai phải trái, tính cách khốn nạn y hệt.
Cứ cho là Cung Doãn hò hét ở nhà tổ nhà họ Diệp là sai, nhưng đó cũng là vì gã tu sĩ thanh niên kia xấc láo trước, huống chỉ chỉ mới nói vài câu đã đòi giam giữ người ta một trăm năm, đúng là quá đáng.
Anh vung tay lên, ném