Bộp một tiếng.
Cung Doãn cũng đã ném Diệp Khắc Long trở lại.
Lúc này, làn da của Diệp Khắc Long sau khi bị tra tấn giống như con cua vừa nấu chín, toàn thân run lên, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tân Trạm.
“Ha ha, thời điểm độc phát tác sắp đến, chắc hẳn cậu không còn cách nào khác” Khóe miệng Diệp Khắc Long chảy máu, điên cuồng cười lớn.
Chỉ cần một hoặc hai tộc nhân trúng độc, Diệp Thành và Tân Trạm này chắc chắn sẽ phải cầu xin mình, như vậy, mình sẽ có cơ hội chạy trốn.
“Tân Trạm, thế nào?” Diệp Thành cũng hỏi.
“Thuốc độc mà ông ta cho họ ăn chắc hẳn là Huyết Hỏa Ma Đan ngũ phẩm”
Tân Trạm nhìn Diệp Khắc Long nói: “Loại thuốc độc này rất hiếm, bởi vì cần ngọn lửa rất cuồng bạo mới có thể thành đan”
“Hơn nữa, tiên dược giải độc cần phải có mấy loại tiên thảo đặc biệt.
Tuy không quý, nhưng nơi mọc tập trung, dược sư ở nơi khác rất ít khi có, đúng chứ?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì”
Đồng tử của Diệp Khắc Long co rút lại, một tia kinh ngạc xẹt qua.
Bởi vì thông tin Tân Trạm nói hoàn toàn giống với những gì ông ta biết.
Nhưng thông tin này là ông ta nghe được từ miệng của anh hai, làm sao đối phương có thể biết được trong thời gian ngắn như vậy?
Nhưng sau đó ông ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, hừ lạnh một tiếng.
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, biểu hiện của Diệp Khắc Long đã cho thấy răng anh nói đúng.
“Cho dù cậu biết thì cũng vô dụng.
Sáng sớm ngày mai, độc sẽ phát tác.
Trong thời gian ngắn như vậy, căn bản là cậu không thể kiếm được thuốc giải, chứ đừng nói đến chuyện luyện đan”
Diệp Khắc Long biết mình bị lộ nên không giả bộ nữa, lúc này mặt ông ta lộ vẻ chế giễu.
“Cho dù cậu biết đó là độc dược gì, cứu như thế nào, vậy thì sao? Không có tiên thảo, không có đan phương, cũng không có người chế tạo, ha ha, đây chỉ là sự hy vọng vô nghĩa.”
Người nhà họ