“Ra tay!”
Trong thời gian ngắn ngủ, mười mấy tu sĩ ở xung quanh đều bay lên, nhào về phía Diệp Hải Long.
Mà ở chỗ xa, cũng có không ít tu sĩ, xông về phía đám người Diệp Khắc Long và Cung Doãn.
Thế nhưng nhìn thấy điều này, Diệp Hải Long lại bật cười †o, không hề có vẻ gì là hoảng loạn.
“Ha ha, Diệp Long Xuyên, ông đây đấu với ông bao nhiêu năm nay rồi, đã biết được sự giảo hoạt của ông từ lâu, ông cho rằng tôi thật sự tin là vậy sao?”
“Ông đây đi tới, chẳng qua là tìm một cơ một, để đánh ông một trận cho ra hồn mà thôi”
Nói rồi, hai tay Diệp Hải Long mạnh mẽ mở ra, linh khí ngút trời, giống như cưồng phong quét qua.
Gió bão cuồng loạn, những tu sĩ xông tới này, đều trực tiếp bị chấn động bay ra.
Bọn họ vốn dĩ đã trúng độc đan, còn bị phong bế tu vi, lúc này đã chuẩn bị xong sẽ đánh nhau với Diệp Hải Long, không hề có sức kháng cự nào.
Sắc mặt của Diệp Long Xuyên cũng trở nên trắng bệch.
Ông ta cũng biết sức mạnh của mọi người không đủ, nếu không thì Diệp Trảm Long cũng sẽ không yên tâm mà nhốt bọn họ ở đây.
Nhưng thánh trì sắp mở ra rồi, nếu như không ngăn cản, tất cả sẽ trở nên quá muộn màng.
Cho nên mọi người cũng không tiếc tính mạng, dùng cách có thể mất cả tính mạng này để thử.
Nhưng tới cuối cùng, vẫn là thất bại ư?
Bay về phía Diệp Hải Long, linh khí của Diệp Long Xuyên tích tụ lại thành một chưởng ấn, nhưng cõi lòng ông ta đã nguội lạnh rồi.
Bởi vì một đòn này, không phải là ông ta né khỏi gió bão linh khí của Diệp Hải Long, mà là đối phương cố ý tránh ông ta.
Nghĩ được răng ông ta muốn nhân cơ hội này mà đánh mình một trận đau đớn.
Chưởng ấn bay ra,