Rốt cuộc đây là sao vậy, một chưởng tùy tiện là có thể đánh bay Hợp Thể cảnh, cho dù mình có là đỉnh phong Hợp Thể cảnh, thì cũng không mạnh như vậy chứ.
Mà sau khi Diệp Khắc Long bị đánh bay, ông ta liền ngã xuống bên cạnh Diệp Hải Long, lật tay đánh về phía Diệp Hải Long một chưởng.
Diệp Hải Long không hề phòng bị, lập tức bị đánh bay ra, người phun ra một ngụm máu tươi ngay trong không trung.
“Cùng nhau lên đi”
Diệp Khắc Long thấp giọng quát, đám người Cung Doãn và Diệp Thành ào ào ra tay.
Diệp Hải Long vốn dĩ đã thương nặng, rất nhanh đã bị đám người Diệp Khắc Long bắt lấy cùng với thuộc hạ của ông ta.
Sự thay đổi quá đột ngột này, khiến những người nhà họ Diệp bị nhốt ở đây ngây ngẩn cả người.
“Chuyện gì vậy, những tên này không phải là đồng bọn hay sao, sao lại người của mình tự đánh nhau rồi: Bọn họ tới cứu người, vẫn không biết được sự thay đổi ở bên ngoài.
“Anh Tân, tất cả đã khống chế được rồi”
Sau khi làm xong tất cả, Diệp Khắc Long xoay người lại, một mặt cung kính chắp tay với Tân Trạm.
Đám người Cung Doãn cũng giống như vậy.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người, đều dừng lại trên người Tân Trạm.
Diệp Long Xuyên trừng to mắt, Diệp Linh Chi cũng một mặt mờ mịt không hiểu gì.
Tất cả những thay đổi này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
Vì sao đám người Diệp Khắc Long bọn họ lại ra tay, anh Tân là ai?
Hiện trường yên lặng, khí tức trên người Tân Trạm lưu chuyển, dần dần khôi phục lại bộ dạng vốn có.
“Chú Diệp, đã lâu không gặp.”
Tân Trạm nhìn khuôn mặt ngây dại của Diệp Long Xuyên, nhàn nhạt cười một tiếng.
Diệp Long Xuyên như bị sét đánh cho một cái, chỉ vào Tân Trạm.
“Là thằng nhóc cậu”
Đương nhiên Diệp Long Xuyên không thể nào quên được trong chiến trường thượng cổ ở thành cổ Đông hoàng, giết chết