“Không thể có lỗi với những pháp bảo và tiên đan của đạo hữu Tân được”
Mấy ngày này mọi người đã tích tụ rất nhiều bực bội, đều muốn được giải phóng hết ra.
Rầm uỳnh!
Mọi người trực tiếp chấn nát đại điện, đi về phía sau dinh thự nhà họ Trần.
Nơi đó là nơi ông cụ Diệp thường hay ở, mà Tân Trạm giày xéo bảo vệ nhà họ Trần một rận, cũng biết được ông cụ Diệp vẫn còn bị nhốt ở bên trong.
Nơi ông cụ Diệp bị nhốt, chính là ở bên đó.
Nhìn thấy hơn trăm người nhà họ Diệp, như đàn cào cào mà bay lên ở bên ngoài, tu sĩ thuộc hạ của Diệp Trảm Long thấy vậy, cũng giật mình phẫn nộ muộn phần.
“Đám người này đều chạy ra rồi, ngăn bọn họ lại”
Bọn họ không vô cùng nghỉ hoặc, không biết đám người Diệp Long Xuyên trốn ra như thế nào.
Nhưng những người phản bội nhà họ Diệu này, đã không có đường lui từ lâu, đương nhiên cũng không hề khách sáo.
Mấy bóng dáng lập tức bay lên không trung, sử dụng pháp thuật ngăn chặn đám người lại.
“Người chắn đường phải chết”
Vẻ mặt Tân Trạm lạnh lẽo, trực tiếp túm lấy một cái trong không trung.
Từng dòng linh khí tích tụ lại, trong tay ngưng tụ ra một cây cung màu vàng cực lớn, Phệ Thiên Trùng từ trong tay áo bay ra, sau đó tụ lại thành một mũi tên.
Tân Trạm kéo căng dây cung như trăng rằm, rồi đột nhiên nới lỏng, chín cây trùng tiễn bay ra nhanh như chớp.
Viu viu viuf Nhưng nơi mà Phệ Thiên Trùng bay qua, những tu sĩ bị trúng tên đều bị xuyên qua lồng ngực mà hét thảm lên.
Sau đó càng khiến bọn họ kinh hoàng sợ hãi đó là, sau khi những mũi tên này xuyên qua, thế mà lại biến thành ngũ hành, sau đó, trong cơ thể bọn họ chỉ cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang cắn xé trái tim mình.
Sức lực căn xé này vô cùng đáng sợ, những tu sĩ này không kịp vận chuyển linh khí để giấy dụa, cơ thể liền bị Phệ Thiên Trùng cắn nát vụn, biến thành mưa máu thịt rơi xuống.
Chín mươi nghìn Phệ Thiên Trùng, chia thành chín mũi tên,