Nhận đau xót bỏ mặc những người trong tộc khác, mọi người xông ra ngoài bao vây, đi về phía nhà đằng sau.
Mà theo tiếng động ồn ào to lớn, những tu sĩ tới tấn công ngăn cản càng ngày càng nhiều.
Tân Trạm bay ở đẳng trước nhất, vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh.
Một tay hoặc là Yêu Hoàng chưởng trấn áp tất cả, hoặc là Viêm Hoàng chỉ xuyên qua hàng ngàn cây số.
Một đường giết chóc, vô số tu sĩ đã biến thành thịt vụn.
Nhưng có Tân Trạm mở đường, đám người nhà họ Diệp không có một nửa thương vong nào.
Mắt thấy đã gần tới trước nơi ông cụ Diệp ở.
Không trung ở đằng sau đột nhiên rung chuyển, ba bóng dáng linh khí ngút trời đột nhiên bay nhanh tới, đằng sau còn có không ít thuộc hạ.
“Cái đám cản trở các người, cho các người một con đường sống thì không muốn, cứ muốn tìm đường chết, vậy thì ông đây thành toàn cho các người.”
Diệp Trảm Long nhìn đám người Diệp Long Xuyên ở đẳng xa, đôi mắt lập tức đỏ gắn lên, giọng điệu lạnh lẽo.
“Gia chủ Diệp, tôi đã nói từ sớm rồi, đám phản nghịch này có suy nghĩ khác, nếu như nghe theo tôi, giết sạch từ sớm, thì đã không có chuyện này rồi” Trưởng lão Chu của Cực Hỏa Tông mặc áo choàng đen, lúc này đang cười lạnh nói.
“Lúc này giết cũng không muộn.
Trưởng lão Chu Tùng Sinh, giúp tôi giết đám phản nghịch này” Diệp Trảm Long lạnh mắt nói.
“Những người này là đám người nhị trưởng lão “
Cùng lúc đó, bên phía Tân Trạm, Diệp Long Xuyên cũng đang giới thiệu tình hình của những người này.
“Ba đỉnh phong Hợp Thể cảnh”
Tân Trạm híp con mắt lại, so với trước đây, nhiều tên một lão già mặc áo choàng đen, nhưng cũng trong phạm vi có thể khống chế.
“Chú Diệp, lát nữa ông cố gắng giữ chân hai người này, lão già mặc áo choàng đen cứ giao cho tôi” Tân Trạm truyền âm nói.
Trong ba người, Tân Trạm cảm thấy lão già này là thần bí