Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2530


trước sau


Những mũi tên này dày đặc, giống như cơn mưa xối xả từ trên trời rơi xuống, cơ bản là không có cách nào tránh được.

Nhìn thấy Diệp Long Xuyên sắp chết dưới những mũi tên linh khí này, trong đại sảnh đột nhiên vang lên một tiếng gào thét động trời.

“Nghiệp chướng, còn không dừng tay cho tao!”
Tiếng hét vang lên, một luồng ánh sáng bay lên trời, giống như một con rồng bay ra từ đại sảnh.

Ánh sáng này ngưng tụ sức mạnh của hư không, sáng ngời như sao.

Khoảnh khắc bay ra, nó đến trên người của Diệp Long Xuyên, đánh bay vô số mũi tên, sau đó ầm ầm đâm vào ngực của Diệp Trảm Long.

Giống như cái tát của một con quái thú khổng lồ, mang theo sức mạnh như ngọn núi cao.

Cơ thể của Diệp Trảm Long giống như một con diều bị đứt dây, rơi về phía sau, đánh sập hàng chục ngôi nhà, đồng thời kéo ra một rãnh dài trên mặt đất.

Cảnh tượng lập tức trở nên im lặng, mọi người đều nhìn về phía đại sảnh.


Một đòn đánh bay Hợp Thể Cảnh đỉnh cao, rốt cục ai đang xuất hiện ở đây.

Các ngón tay của đại trưởng lão cũng run lên trông thấy.

“Đồ bất lương, mày đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, chẳng lẽ muốn chia rẽ nhà họ Diệp?”
Một bóng người xám xịt bay ra khỏi đại sảnh, khuôn mặt tuy đã già nhưng cũng không còn tử khí.

Lúc này vẻ mặt tức giận, ánh mắt nghiêm nghị, đảo qua đảo lại đại trưởng lão và những người khác.

“Cha”
Chứng kiến có người tới, Diệp Long Xuyên và những người khác vô cùng bất ngờ, trong lòng cảm xúc cứ phập phồng.

Thần sắc của ông cụ Diệp lúc này, so với mấy năm trước giờ đã tốt lên rất nhiều.

Điều này cho thấy viên đan dược của Tân Trạm đã phát huy tác dụng, ông cụ Diệp không chỉ từ cõi chết trở về mà còn kéo dài tuổi thọ cho ông ấy.


Đại trưởng lão khi nhìn thấy ông cụ Diệp, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh

hãi.

Ông ta bản tính nhu nhược, do dự do dự, tuy rằng có tài tu luyện, nhưng lại không có bản lĩnh để khống chế dòng tộc.

Chính vì không nên thân, nên sau đó ông cụ Diệp mới đem công việc của dòng họ giao lại cho Diêp Long Tuyền xử lý.

Kể cả sự phản bội của Diệp Trảm Long lần này, ông ta cũng biết được răng cha mình đã rất già, sống không còn được lâu, nên lúc này mới do dự liên tục quyết định.

Nhưng không nghĩ tới, cha vậy mà lại êm đẹp sống lại “Còn đứng ngây người ra đó làm gì, tên nghịch tử này, mau buông bảo khí của tao xuống, ra lệnh cho bọn chúng quỳ xuống đất”
Ông cụ Diệp lồng ngực phập phồng, hướng về phía đại trưởng lão mà gào thét Đại trưởng lão hai đầu gối mềm nhũn, muốn quỳ xuống.

“Anh hai, đừng dễ tin lời của ba”
Âm ầm!
Trong đống đổ nát phía xa, Diệp Trảm Long đánh bay chúng, đột nhiên bay ra ngoài.

Đôi mắt Diệp Trảm Long, thâm độc thăm dò trên người của ông cụ Diệp.

“Ba, ba thật sự không sao chứ?” Diệp Trảm Long cười lạnh nói.

“Con muốn biết rõ, ba trước đây ngay cả khí tức cũng mất đi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại khôi phục về bình thường”
“Diệp Trảm Long, mày đây có ý gì, tao sau khi tỉnh lại, mày còn muốn tiếp tục phạm sai lầm sao?” Ông cụ Diệp quát to “Nếu giờ giơ tay chịu trói, tao cho mày một con đường sống, nếu không tao lập tức giết chết mày”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện