Diệp Văn bình tĩnh lại, chuẩn bị chuyển hóa huyết mạch.
Nhưng ngay vào lúc này anh ta lại nghe thấy có tiếng động, liền kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện phía trên có hai bóng người, họ đang bơi rất nhanh về phía anh ta.
“Sao lại thế này? Đây không phải là Diệp Thành sao, anh ta đã bị ba bắt đi rồi, làm sao lại có thể xuất hiện ở đây?”
Diệp Văn đột nhiên hơi ngây dại.
Vì sợ Diệp Văn bị phân tâm, hơn nữa cũng cảm thấy mình có thể xử lý được nên trước đó Diệp Trảm Long không nói cho con trai biết chuyện đám người Diệp Thành đã chạy trốn ra ngoài.
Cho nên khi nhìn thấy có người tiến vào cạnh tranh với mình Diệp Văn không biết làm sao.
Nhưng dù anh ta không rõ thế nào thì Diệp Thành cũng không khách khí.
Diệp Thành lao xuống như bay, giáng một cú đấm vào mặt Diệp Văn.
Bên trong thánh trì không tiện sử dụng những thuật pháp mạnh mẽ, nếu không có thể dẫn đến bạo động trong ao, đến lúc đó mọi người ở đây đều xong đời.
Cho nên Diệp Thành liền dùng thủ đoạn đơn giản nhất.
Dù dùng nắm đấm nhưng cũng là cú đấm rót đầy linh khí vào trong.
“Diệp Thành, thằng nhãi nhà anh cũng trốn ra được cơ à, lại còn muốn tranh đoạt tiến hóa huyết mạch với tôi nữa!”
Diệp Văn kịp phản ứng, giơ hai tay lên đỡ đòn của Diệp Thành, nhất thời giận dữ vô cùng.
Trong thánh trì có thể thực hiện việc tiến hóa huyết mạch, nhưng chỉ giới hạn trong một tu sĩ.
Mà phương thức lựa chọn là chọn người có thể chui vào chỗ nước ao sâu hơn trước.
Hiện tại Diệp Thành đang ở đây, anh ta còn chưa tiến hóa hoàn toàn nhưng cũng phải tạm thời dừng lại.
“Tranh với anh? Tôi còn đánh anh nữa đó”
Diệp Thành cười lạnh, đánh ra một cú khác, trực tiếp nện lên bụng