“Hai vị, người ta không muốn đi với hai người, hai người làm như vậy không hợp tình hợp lý lắm” Tân Trạm nhàn nhạt nói.
“Liên quan gì đến mày, cút sang một bên”
Hồ Trung hơi nhíu mày lại, phát hiện Tân Trạm chỉ có tu vi hợp thể cảnh tứ phẩm, nên tát thẳng một bạt tai vào Tân Trạm.
Bụp!
Cái tát khiến người khác kinh sợ đó lại đánh vào không khí.
Anh ta còn chưa phản ứng lại kịp đã thấy một nỗi đau thấu †im truyền từ bụng truyền lên.
Hồ Trung vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, có một sức mạnh khổng lô không chống đỡ được, đang đẩy anh ta không ngừng bay về phía sau.
Âm ầm!
Hai tiếng nổ liên tục phát ra ra như tiếng sấm.
Lúc Hồ Trung bay ngược ra, anh ta kinh ngạc khi nhìn thấy đại ca của mình cũng đã bay ra.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của không ít người của Tụ Bảo Các, Tân Trạm đá một cú khiến hai người kia bay ra ngoài, làm bọn họ đập thẳng vào một mảng hòn non bộ dùng để trang trí.
“Tên nhóc này, mày thế mà lại dám đánh người ở Tụ Bảo Các”
Anh em của Hồ Minh đứng dậy, cả người chật vật thì vô cùng phẫn nộ.
Mặc dù ở đây là bên ngoài Tụ Bảo Các, nhưng vẫn là trong phạm vi của Tụ Bảo Các.
Bọn họ biết quy tắc không thể ra tay của Tụ Bảo Các, nên lúc nãy ra tay đều tiết chế.
Hơn nữa người đó còn là Lý Mai Thuần, là tu sĩ của Tụ Bảo Các.
Nhưng Tân Trạm không khách sáo dad hai cú này, khiến hai người ngã như chó cạp đất.
“Trưởng lão Phiên Long cũng đến rồi, có người ra tay với khách của Tụ Bảo Các, chuyện này phải giải thích cho rõ ràng”
Hai người bò dậy từ mặt đất, không đánh trả lại Tân Trạm mà đen mặt lại, quát lên với Phiên Long của Tụ Bảo Các đang gấp gáp đi đến.
“Các vị đạo hữu, chuyện này là sao?”
Ông Phiên Long nhíu mày lại, tin mà ông nghe được là hai người Hồ Minh đang gây chuyện, nhưng lúc đi ra lại nhìn thấy hai người họ bị đá bay đi.
“Ông không nhìn thấy sao? Tên nhóc này