Thấy ngày càng nhiều tu sĩ chú ý, có không ít người mang theo ánh mắt xem náo nhiệt, Lý Phiên Long cố gắng cười nói.
“Không được!”
Hồ Trung nheo mắt, vẻ mặt ngang ngược nói: “Hai anh em chúng tôi bị thương ở đây, nên nhất định phải giải quyết ở đây, chẳng lẽ Tụ Bảo Các các người đặt ra quy định rồi lại không thể tuân thủ?”
“Vậy thì để tất cả các tu sĩ xem xem, Tụ Bảo Các che chở cho người này như thế nào.
Hơn nữa tôi nhớ, nếu chém hắn thì túi trữ vật của hắn sẽ thuộc về tu sĩ bị hắn tấn công, ông mau giết hắn đi rồi lấy túi trữ vật của anh ta ra” Hồ Trung cũng hối thúc nói.
“Lý Phiên Long, ông nhất định phải suy nghĩ cho kỹ” Lý Mai Thuần nhíu mày nói.
“Tôi…”
Lý Phiên Long khó xử vô cùng.
Lý Mai Thuần vừa truyền âm cho ông ta, nói rằng Tân Trạm là khách quý ngũ phẩm, là khách hàng lớn có lệnh bài khách quý đấy.
Giết Tân Trạm ngay trước mặt tất cả tu sĩ? Đó chắc chắn là chuyện không thể.
Nhưng có nhiều người đang nhìn như vậy, nếu không làm ra chút gì đó thì đại diện cho Tụ Bảo Các là ông ta thật sự rất khó để mà thu dọn cục diện.
Một khi chuyện này mà truyền ra ngoài, danh tiếng của Tụ Bảo Các cũng sẽ bị huỷ hoại.
“Ha ha, chuyện này có gì khó xử đâu, không phải là rất dễ xử lý sao?”
Trong lúc Lý Phiên Long đang ở trong thế khó xử thì Tân Trạm đột nhiên nở nụ cười sang sảng.
“Cậu chủ Tân, cậu có suy nghĩ gì?” Lý Phiên Long nhìn qua nói.
Tân Trạm từ từ đi ra, nhàn nhạt nói: “Ông khó xử như vậy, còn không phải là vì hai tên này gây áp lực cho ông sao? Vậy thì để hai người này im lặng là được rồi”
Lý Phiên Long hơi ngây ra, khiến hai người này im lặng, đây có ý gì?
“Thằng nhóc thối, đừng tưởng rằng hai bọn tao sẽ dễ dàng nhượng bộ, nói cho mày biết, mày có lấy bao nhiêu linh tệ