“Em hai, đừng kích động, chúng ta không ra tay ở Tụ Bảo Các thì đã đúng quy tắc”
Hồ Minh thấy vậy, trong đôi mắt cũng tràn đầy lửa giận, nhưng lại mau chóng trấn an Hồ Trung.
Nếu là ở bên ngoài, hai người họ đã ra tay xử lý Tân Trạm từ lâu rồi.
Nhưng nếu bây giờ ra tay, vậy thì sẽ trở thành các tu sĩ đánh nhau ở trong Tụ Bảo Các, tất cả đều sai, vậy thì những gì đã nhịn trước đó sẽ uổng công.
“Lý Phiên Long, ông đã thấy rõ chưa, người này đánh hai chúng tôi ở ngay trước mặt ông, chẳng lẽ ông còn muốn bao che cho hắn ta?” Hồ Trung tức giận hét.
Đối mặt với chất vấn của hai anh em họ, Lý Phiên Long lặng người nhìn Tân Trạm.
Đây là chuyện gì thế?
Rốt cuộc đạo hữu Tân có biết mình đang làm gì không vậy!
Lúc nãy Tân Trạm đứng ra, nói là muốn để hai người họ im miệng, ông ta còn tưởng là anh ta định cúi đầu, dùng biện pháp như linh tệ để dàn xếp chuyện này.
Nhưng cách thức anh khiến đối phương im miệng chính là đánh đối phương đến không mở miệng được sao?
Nhưng anh nên biết là ở trong Tụ Bảo Các thì không thể đánh nhau.
Hơn nữa ông đây vẫn đang đứng nhìn đấy, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy.
Đến lúc này, Lý Phiên Long cũng máu xông lên đầu, suýt nữa ngất đi, không còn cách nào bênh Tân Trạm được nữa.
Ông ta vẫy tay một cái, chuẩn bị tạm thời không chế Tân Trạm lại.
Nhưng vào lúc này, Tân Trạm lại mở miệng nói.
“Lý Phiên Long, lúc nãy ông cũng nhìn thấy rồi chứ”
“Nhìn thấy cái gì?” Lý Phiên Long ngây ra.
“Linh khí chứ còn gì nữa” Tân Trạm bình tĩnh nói: “Cũng nhờ hai người nói với ết trong Tụ Bảo Các không cho phép các tu sĩ đánh nhau, nhưng không hề có quy tắc