“Gia chủ Tăng, người phụ nữ này sử dụng huyễn thuật dụ dỗ tôi mở miệng, những chuyện tôi vừa nói đều không phải thật”
Sử Thi Vũ nhìn sắc mặt khó coi của gia chủ Tăng, nhanh chóng giải thích.
Dù nhà họ Sử không sợ nhà họ Tăng, nhưng nếu anh ta làm sai, bị gia chủ Tăng trừng phạt nghiêm khắc, nhà họ Sử nếu biết có lẽ cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy.
“Câm miệng! Cậu tưởng bản gia chủ là đứa nhóc ngốc nghếch hay sao?”
Gia chủ Tăng nheo mắt, vẻ mặt không vui.
Ông ta vung tay, một con sóng dữ dội bay ra, trực tiếp đánh bay Sử Thi Vũ.
“Gia chủ Tăng, tôi thật sự bị vu oan, là người phụ nữ tên Tô Uyên này hại tôi” Sử Thi Vũ hoảng sợ hét to.
Sắc mặt gia chủ Tăng thâm trầm, đối với lời nói của Sử Thi Vũ cũng không có mấy tin tưởng.
“Cậu Sử, trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng thì cậu đừng hòng rời đi.”
Bản thán ông ta cũng hiểu ít nhiều về băng phách huyễn thuật, nó chỉ khiến cho tu sĩ nói thật chứ không có khả năng điều khiển lời nói và hành động của tu sĩ.
Nói cách khác, Sử Thi Vũ có khả năng cao là đang nói dối.
Trong khi nói chuyện, gia chủ Tăng giơ tay, lập tức có vô số cột sáng từ trên trời giáng xuống, giam Sử Thi Vũ vào trong.
Nhìn thấy gia chủ Tăng làm như vậy với Sử Thi Vũ, những †u sĩ vây xung quanh cũng không cảm thấy ông ta đã làm sai điều gì.
Những chuyện Sử Thi Vũ đã làm trước đây thật khiến cho người ta khinh bỉ.
“Tô Uyên, em vất vả Tân Trạm đi đến bên cạnh Tô Uyên, ôn hòa cười.
Dù có chút bất đắc dĩ nhưng anh vẫn nắm chặt bàn tay ngọc ngà trắng ngần của người kia, một cỗ linh khí tràn vào trong thân thể của Tô Uyên, giúp cô bù lại linh khí bị hao tổn.
“Em không muốn để anh bị người khác trách móc, vì em biết anh sẽ không làm mấy chuyện như vậy” Tô Uyên nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Vẻ mặt chân thật đó khiến