“Tân Trạm, anh đừng có bịa chuyện, tôi không làm gì sai cả, còn nữa, gia chủ ăng kia, ông tự dưng bắt tôi, ba tôi và anh trai tôi sẽ không tha cho ông đâu!”
Trong lòng Sử Thi Vũ đang run rẩy, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ hung hăng gầm rú.
“Sử Thi Vũ, anh không cần già mồm cãi láo, tôi cũng lười chẳng muốn tranh luận với anh.
Dưới thuật thôi miên của Tô Uyển, anh nói thật hay giả mọi người đều phân biệt được, trong lòng anh hẳn là cũng biết rõ điều này”
Tân Trạm lạnh lùng nhìn chằm chằm Sử Thi Vũ.
“Nhưng trước đó anh nói, tôi không lấy được ngọc giản cho nên mới ra tay với anh, làm ra mấy chuyện hại người nhưng chẳng có lợi cho chính mình, tôi nhớ không sai chứ?”
“Không sai, chính là như thế” Sử Thi Vũ hừ lạnh một tiếng, khẳng định nói.
Câu nói này đúng là nguyên văn của anh ta, không sai một chút nào, mà trong lời nói ấy cũng không có chỗ sơ hở nào cả.
.
Truyện Light Novel
“Vậy nếu như tôi đã có được ngọc giản rồi thì anh giải thích chuyện này thế nào?” Tân Trạm cười lạnh nói.
Tân Trạm nói câu này xong, gia chủ nhà họ Tăng phải kinh ngạc nhìn anh.
“Anh bớt hù dọa tôi đi, cái Bảo Tháp này cả tôi và anh đều chỉ có thể đi vào một lần, anh đi đâu mà lấy được ngọc giản chứ?” Sử Thi Vũ khinh thường giễu cợt nói.
“Nếu như tôi có được nó rồi thì sao?” Tân Trạm nheo mắt.
“Cái này không cần hỏi, đương nhiên kết quả đó chứng minh rằng tất cả những chuyện trước đó đều do một mình tôi bịa ra” Sử Thi Vũ cười lạnh nói.
“Vậy thì lúc đó Sử Thi Vũ tôi sẽ tự động nhận phạt, vả lại đằng nào cũng phải chịu phạt rồi”
“Đấy là tự anh nói nhé.”
Tân Trạm nheo mắt, cả người bắt đầu tỏa ra khí lạnh.
“Nhưng đó là chuyện không thể nào” Sử Thi Vũ cười khế nói.
“Không có gì là không có khả năng cả.
Gia chủ nhà họ Tăng, nên đền bù nhà họ Sử thế nào, ông có thể bắt đầu suy nghĩ từ bây giờ được rồi đấy”
Tân Trạm nói xong, quay người đi