“Trộm của bà có một vò rượu thuốc dỏm thôi mà, cần gì suốt ngày đuổi giết tôi thế.
Cùng lắm thì ông đây trả bà mười vò rượu tiên, thế đã được chưa” Ông già vừa chạy vừa không nhịn được la hét.
Lão bà bà im lặng không đáp, cơn thịnh nộ lan tràn trong mắt, bà ta giương tay tung một chưởng khí tức Kinh Thiên.
“Bà già điên khùng này.
Ông đây đã gặp thiên tài chó má kia rồi nhé.
Theo quan điểm của tôi, thiên tài của bà cũng chỉ là một thằng đần độn, mặt mũi xấu thì thôi, lại còn để râu dê lồm xồm, trông còn chẳng có phong thái bằng Thường Phi Dương này nữa”
“Người như thế có thể là thiên tài tu luyện trong Cổ Luyện Thể Sĩ của bà à? Bà đối đầu với tôi vì người như thế làm gì, thật sự không đáng mà”
Thấy lão bà bà không nói gì, ông già tránh thoát những đòn tấn công đó, rồi lại tiếp tục kêu la.
“Số rượu còn thừa đâu rồi, giao nộp ra đây cho tôi, tôi sẽ tha mạng cho ông.”
Lão bà bà nghiến răng, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói.
“Tôi uống hết vò rồi, làm gì còn thừa lại giọt nào”
Ông già cảm thấy hồi hộp bất an, mắt chớp chớp.
“Vẫn chưa chịu nói thật chứ gì? Thế thì tôi đây sẽ theo ông đến sông cạn đá mòn mới thôi”
Lão bà bà tức giận hừ một tiếng, khí tức Kinh Thiên lại được tung ra dày đặc.
Hơn nữa, vào lúc này, khí tức bay ra ấy thế mà lại phác họa thành một tấm lưỡi kín không một kẽ hở trong đất trời, rồi sau đó ngay lập tức ùn ùn rơi xuống.
“Chết tiệt, bà đã giăng bãy sẵn ở đây rồi, ông đây bị lừa”
Biểu cảm trên mặt ông già thay đổi rõ ràng, ông ta oán giận la hét.
Giờ đây, ông ta đã dùng mọi cách mình có nhưng vẫn không thể tránh thoát.
Chỉ trong thoáng chốc, ông ta đã bị khí tức trấn áp, ngã bẹp xuống đất.
“Đủ rồi, đủ rồi đấy.
Bà đừng đánh nữa, tôi dẫn bà đi lấy được chưa? Ở Bắc Vực, ông đây giấu ở Bắc Vực.
Ban đầu tôi định đưa cho đứa đồ đệ ngốc kia uống để rèn luyện sức khỏe.
Giờ tôi sẽ lấy trả cho bà, tôi chỉ mới uống một ngụm thôi, tôi đền cho bà, được chưa?”
Ông già bị tấm lưới khí tức trói gô lại, người bị bọc kín trông hệt như một tệp bánh chưng vậy.
Thấy lão bà bà đi về phía mình, ông ta bất đắc