“Đồ đệ ngoan à, con cứ ở Bắc Vực chờ lão già này đến nhé”
Bị lão bà bà tóm được, ông già không hề cảm thấy khẩn trương, trong lòng vẫn chỉ nghĩ đến Tân Trạm – đồ đệ ngốc nghếch của ông ta.
Tìm cơ hội trốn đi, thuận tiện đi bắt thăng nhóc đang ở Bắc Vực kia để truyền dạy lại kỹ năng tu luyện của mình, vậy là ông ta không còn gì hối tiếc nữa.
Ở sâu trong Bắc Vực, vùng tuyết bay lất phất.
Một quần thể cung điện tráng lệ và uy nghiêm được xây dựng tựa lưng vào những dãy núi trải dài.
Thoạt trông hệt như một đàn cự thú đứng nối tiếp nhau trên núi xanh, trông vừa khí thế vừa bá đạo.
Trong bán kính gần hai mươi cây số xung quanh cung điện, những kiến trúc giống hệt nhau mọc lên san sát, trông hệt như những vì sao đang vây quanh mặt trăng.
Mặc dù tọa lạc tại chốn đồng không mông quạnh, nhưng nơi đây vẫn có linh khí dày đặc, không hề kém cạnh so với các tông môn gia tộc quyền thế khác.
Rõ ràng, đây là một nơi chất chứa nguồn linh mạch khổng lồ.
Thế nhưng, trong vòng hai nghìn kilomet xung quanh cung điện lại không có cư dân sinh sống, thậm chí cũng không có bất kì tông môn nào.
Nguyên nhân không phải do nơi này đã bị bỏ hoang, mà là vì chỉ thế lực cư trú trong cung điện mới được ở trong khu vực này.
Đây là nơi cư ngụ của nhà họ Ngô, cũng chính là gia tộc lớn tối cao.
Tương truyền từ thời Thượng Cổ tới nay, nhà họ Ngô vẫn luôn chiếm giữ vững chắc nơi đây và hưng thịnh suốt từ thời gian đó đến bây giờ.
Lúc này, tại một dinh thự rộng rãi, yên tĩnh và trang nhã nằm gần kề với cung điện trong quần thể kiến trúc.
Trong một góc sân, mấy chú Linh Tê thú non đang vui vẻ đùa giỡn trong tuyết, còn Linh Tê thú mẹ thì lười biếng nằm bò bên cạnh đó.
Nó có cơ thể to lớn, thoạt trông như một ngọn núi nhỏ, vô cùng gây áp lực cho những người khác, nhưng trong mắt nó lại chỉ có sự dịu dàng dành cho con cái.
“Cô nói cuối cùng cũng đã có tin tức về anh Tân rồi đấy ư?”
Trong phòng ở của dinh thự, Ngô Bình Nhi