Tần Trạm không buồn để ý bà ta, anh quay người nhìn Hứa Tịnh Y, cúi người xoa đầu cô bé, cười nói: “Không sao đâu, em yên tâm đi, anh trai của em sẽ giúp em giải quyết.”
Hứa Bắc Xuyên há hốc miệng chẳng nói được câu gì.
“Về trước đi còn đi học nữa.” Tần Trạm nói với Hứa Tịnh Y.
Hứa Tịnh Y nhìn về phía anh trai, Hứa Bắc Xuyên nhìn em gái miễn cưỡng mỉm cười nói: “Đi đi.”
Cô bé gật đầu, đi vào trường học.
Sau khi cô bé đi khỏi, Tần Trạm lạnh lùng nói: “Vì sao không đánh trả?” Hứa Bắc Xuyên ngại ngùng nói: “Bà ta chỉ là người bình thường, có đánh tôi mấy cái cũng chẳng đau đớn gì, vả lại nhỡ khi tôi đánh mà bà ta bị làm sao thì lại rắc rối…”
Thấy vậy Tần Trạm cũng không nói gì, nhìn chằm chằm Hứa Bắc Xuyên một lúc rồi lắc đầu.
“Gọi điện xong chưa?” Tần Tạm không buồn để ý anh ta nữa, đôi mắt lạnh lùng nhìn theo mụ béo kia.
Bà ta chỉ thẳng mặt của Tần Trạm mà mắng: “Chồng tao bây giờ đang bận, nhưng tao nói cho mày biết, lát nữa ông ấy sẽ gọi điện cho hiệu trưởng. Chúng mày cứ đợi đấy, tao sẽ không bỏ qua đâu.”
“Không tha cho chúng tôi hả?” Tần Trạm biểu cảm lạnh lùng, từng bước một ép sát bà ta.
Bà ta sợ hãi nên liên tiếp lùi lại, miệng lắp bắp nói: “Mày… mày định làm gì hả, mày có phải đàn ông không đấy, chẳng lẽ mày định đánh tao đấy à…”
“Trong cuộc sống của tôi chỉ có đúng hoặc sai, chứ không phân biệt nam nữ gì cả.” Giọng nói lạnh lùng cất lên: “Nếu tôi mà muốn đánh bà thì chẳng ai cản được cả.”
Bà ta sợ tới mức ngã phịch xuống đất, biểu cảm hoảng sợ cầu xin tha thứ nói: “Có… có gì thì từ từ nói, đừng đánh…”
Tần Trạm hít một hơi thật sâu nói: “Chuyện ngày hôm nay bỏ qua được không?”
“Được…” Bà ta gật đầu dồn dập.
Tân Trạm không nói gì nữa, Hứa Bắc Xuyên châm một điếu thuốc, cười khổ nói: “Tôi từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, nghe đáng thương lắm có đúng không?”
Tân Trạm liếc nhìn anh ta nói: “Tôi cũng vậy.”
Hứa Bắc Xuyên ngẩn ra, cảm giác rất ngạc nhiên liền hỏi: “Hóa ra anh cũng là trẻ mồ côi sao?”
Tần Trạm: “..”
Mà ở bên này, cô giáo Thương vừa về tới phòng làm việc thì thấy hiệu trưởng đã đến gõ cửa, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Cô giáo Thương đi cùng tôi đến phòng làm việc đi.”
Cô giáo Thương đứng dậy, đi theo thầy hiệu trưởng về phòng làm việc.
Vừa mới bước vào phòng thì thầy hiệu trưởng giận giữ quát lớn: “Cô điên rồi phải không? Dám động đến Tiết Quang? Cô có biết cha cậu ta là ai không? Cha cậu ta là chủ tịch của trường ta đấy.”
Cô giáo Thương thấy bản thân bị oan liền nói: “Ở trường, Tiết Quang bắt nạt bạn học, còn xé áo của học sinh nữ, tôi…”
“Thế thì liên quan gì đến cô? Đã xảy ra chuyện gì chưa?” Hiệu trường lạnh lùng mắng: “Tôi nói cho cô biết, có người mình đắc tội được có người thì không, có hiểu đạo lí này không?”
Vẻ mặt của cô giáo Thương trở nên khó chịu, những lời mà thầy hiệu trưởng nói đã đi ngược lại giá trị quan và nền giáo dục mười năm qua đã cho cô, khiến cô rất khó chấp nhận.
“Không phải trình bày dài dòng, chủ tịch vừa mới gọi điện cho tôi, chỉ mặt gọi tên muốn tôi đuổi cô, cô quay về thu dọn đi.” Hiệu trưởng phất tay nói.
“Hiệu trưởng, rõ ràng tôi không làm sai điều gì, vì sao lại đuổi tôi?” Cô giáo Thương tức giận hỏi.
Hiệu trưởng cười lạnh nói: “Cô không làm sai hả? Cô dám động vào Tiết Quang, đấy chính là cái sai tày trời, cứ nghĩ đi mà thấm, mà không nghĩ ra thì chỉ có một chữ – chết!”
Cô giáo Thương cắn chặt răng, nhớ đến câu nói của Tần Trạm.
Cho dù trong thâm tâm không hề tin tưởng nhưng cô quyết định cứ thử đi đã.
Thế là cô nói: “Phụ huynh của em Hứa Tịnh Y đã nói, hiệu trưởng sẽ không đuổi tôi.”
“Phụ huynh của Hứa Tịnh Y?” Hiệu trưởng nhíu mày, thầm nghĩ có khi lại là ai đấy có tiếng tăm?
Thế là, hiệu trưởng hỏi: “Là ai?”
“Anh ta nói anh ta tên là Tần Trạm.” Cô giáo Thương trả lời thành thực.
“Tần Trạm?” Hiệu trưởng nhíu chặt lông mày, lắc đầu nói: “Chưa nghe bao giờ, được rồi, không phải dài dòng, mau chóng quay về thu