“Thôi xong.” Sau khi thấy đám người kia, mặt cô giáo Thương tái mét đi.
“Mọi người đi nhanh lên đi, họ gọi cả Kiếm Hổ đến rồi!” Cô giáo Thương giục giã.
Tần Trạm chỉ cười, không nói.
Đúng lúc, này điện thoại Tần Trạm đổ chuông.
Người gọi đến là Kiếm Hổ, hắn ta hỏi qua điện thoại: “Cậu Trạm, tôi đến rồi đây, cậu đang ở đâu thế?”
“Nhìn sang hướng Đông đi, tôi ở trong xe.” Tần Trạm đáp.
Kiếm Hổ nhìn bốn xung quanh sau đó lập tức dẫn người, chạy vội về phía anh.
“Thôi xong, thôi xong rồi.” Cô giáo Thương mặt cắt không còn giọt máu, dù sao thì cô cũng đã từng nghe người ta nhắc đến cái tên Kiếm Hổ rồi.
Sau khi dẫn người đến, Kiếm Hổ cúi đầu khom lưng: “Cậu Trạm, ai dám bắt nạt em gái cậu thế ạ?”
Tần Trạm hất cằm về phía đám thanh niên ở cổng trường, nói: “Đám người đó đang tìm tôi đấy, với cả, trong trường có một thằng nhóc tên Tiết Quang, anh đi cảnh cáo nó đi.”
“À, đúng rồi, còn nữa, hiệu trưởng đã đuổi một giáo viên, nhưng tôi thì không muốn cô ấy phải rời đi.” Tần Trạm chỉ về phía cô giáo Thương phía sau, nói.
“Vâng ạ.” Kiếm Hổ xắn tay áo, không nhiều lời, lập tức dẫn người đến trước mặt đám thanh niên kia.
Đám thanh niên ấy, mới đó vẫn còn uy phong lẫm liệt, nhưng vừa thấy Kiếm Hổ thì lại như chuột gặp mèo, cả đám đều quay mặt sang chỗ khác.
“Anh Hỏi, sao anh lại đến thế ạ?” Một cậu thanh niên đi đến, cười cười.
Kiếm Hổ nhìn cậu ta, bỗng vẫy tay một cái: “Nện nó cho tao!”
“Vâng!” Đàn em của Kiểm Hổ hộ lớn rồi xông lên.
Hiện trường vang lên tiếng kêu thảm thiết, chẳng bao lâu sau cả đám thanh niên đều quỳ rạp ở trước cổng trường.
“Tao nói cho chúng mày nghe này, quỳ yên ở đây cho ông, đứa nào dám động là tao chặt đứa đấy, hiểu chưa?” Kiếm Hổ hùng hổ nói.
Đám thanh niên mặt mũi bầm dập đáp: “Vâng… bọn em biết rồi thưa anh Hổ.”
Kiếm Hổ vẫy tay, nói tiếp: “Đi tìm thằng nhãi tên Tiết Quang gì đó với tao.”
Lúc này, Tiết Quang còn khoác lác trong lớp, cậu ta ngồi trên mặt bàn của Hứa Tịnh Y, nói: “Chúng mày không biết đâu, hôm nay anh trai của Hứa Tịnh Y bị mẹ tao tát cho mấy cái, chẳng dám hé lời nói câu nào.”
“Anh Quang ngầu quá.”
“Anh Quang oai thật đấy!”
“Đứa nào dám gây sự với anh Quang là tự tìm đường chết rồi!”
Đang nói dở thì cửa ra vào bị đạp ra.
Một đám người cao to xăm trổ đầy người đứng ở cửa ra vào, quát lớn: “Ai tên Tiết Quang?”
Tiết Quang rụt cổ, nói dò: “Tôi.. tôi là Tiết Quang, anh là?”
“Tao là Kiếm Hổ.” Kiếm Hổ lạnh mặt đáp.
Nghe thấy cái tên này, Tiết Quang liền sợ xanh mặt, cả người khẽ run lên, mà những người khác trong lớp cũng không dám hé răng câu nào.
“Nghe nói mày đi học rồi bắt nạt em gái tao đúng không?” Kiếm Hổ đi đến, xách cổ áo cậu ta rồi lôi cậu ta dậy như đang xách cổ một chú gà con.
Tiết Quang run rẩy nói: “Em gái.. em gái anh là ai ạ?”
“Họ Hứa.” Kiếm Hổ cũng không biết tên Hứa Tịnh Y, chỉ biết đồ đệ của Tần Trạm là Hứa Bắc Xuyên thôi.
“Hứa Tịnh Y?” Mặt Tiểu Quý lập tức xanh mét lại, mấy học sinh khác trong lớp cũng sợ đến mức đứng không vững.
Hứa Tịnh Y là em gái của Kiếm Hổ? “Anh… anh Hổ, bố em là Tiết.”
“Tiết mả cha nhà mày!” Kiếm Hồn đưa tay lên, vỗ vỗ mặt cậu ta rồi chỉ vào mũi cậu ta, chửi: “Quỳ xuống xin lỗi cho tao!”
Tiết Quang mếu máo nói: “Anh Hổ, anh tha lỗi cho em đi ạ, em không biết cậu ấy là em gái của anh.”
“Gọi điện cho cha mày, nói là Kiếm Hổ gọi ông ta đến trường xin lỗi.” Kiếm Hổ lạnh lùng nói.
Tiết Quang không dám làm trái lời Kiếm Hổ, vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho cha mình.
Chẳng bao lâu sau, hiệu trưởng cũng lau mồ hôi, hớt ha hớt hải chạy vào.
Ông ta hơi sợ sệt: “Anh… Anh Hổ, sao anh lại đến ạ?”