Tần Trạm đồng ý: “Tôi quay lại ngay đây.”
Dưới chân núi Long An, hai người bước xuống từ một chiếc xe SUV.
“Quách thống lĩnh, thằng nhóc này hơi vô lễ rồi đấy. Lại còn bảo ông tự đến mời mình chứ!” Một cậu thanh niên tóc ngắn, mặt chữ điền nói với giọng điệu không vui.
Người đàn ông trung niên được gọi là Quách thống lĩnh xua tay, nói: “Ông Phương đến gặp mà cậu ta còn từ chối, nếu tôi không đích thân ra mặt thì làm gì có cơ hội để lôi kéo một nhân tài như vậy, Hàn Vu, nhớ là đôi khi không cần quá khắt khe về chuyện lễ tiết đâu.”
Hàn Vu vội vàng gật đầu: “Quách thống lĩnh hạ mình cầu người tài, Hàn Vu rất nể.”
Quách thống lĩnh cười nói: “Nghe nói Phùng Công cũng đã thua cậu ta, chứng tỏ thực lực người này không hề tầm thường chút nào, dù có vào ban an ninh thì người này cũng sẽ là nhân vật số một số hai ở đó đấy.”
Dù ban an ninh có rất nhiều nhân tài võ học nhưng những nhân vật cao cấp trong võ đạo thì lại không ở ban an ninh.
Những người như vậy thường thích sự tự do, không muốn bị trói buộc.
“Nghe nói hôm đó có cả cụ Tô ở đây.” Hàn Vu hừ một tiếng rồi nói: “Ai mà biết được khi đó có nhân tố nào quấy rầy hay không?”
“Khi nào gặp thì sẽ biết.” Quách thống lĩnh vẫy tay nói.
Hai mươi phút sau, Tần Trạm lái xe về đến núi Long An.
“Chúng tôi phải đợi anh hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đấy, anh có giá quá nhỉ?” Hàn Vu đứng dậy, quát lớn.
Tần Trạm còn chưa nói gì thì Hứa Bắc Xuyên đứng bên cạnh đã lẩm bẩm: “Chúng tôi bay về đây chắc? Hay là có thuật di chuyển tức thời? Sao không phái máy bay đi đón chúng tôi ấy?”
“Láo toét!” Hàn Vu giận tím mặt.
“Hàn Vu!” Quách thống lĩnh vội vàng quát, sau đó ông ta đứng dậy, cười nói: “Tần Trạm, tính cách của Hàn Vu là thế, đừng chấp nhặt với cậu ta nhé.”
Tần Trạm cúi người: “Không sao đâu.”
Quách thống lĩnh gật đầu: “Tôi là Quách Khánh Vinh ở ban an ninh, cái tên này cũng nổi tiếng ở Gia Thành lắm.”
“Ông Vinh quá lời rồi.” Tân Trạm khách sáo trả lời.
“Đây là thống lĩnh của ban an ninh chúng tôi đấy!” Hàn Vu đứng cạnh nói.
Tần Trạm nghe vậy, gật đầu nói: “Chào Quách thống lĩnh.”
Quách thống lĩnh gật đầu nhẹ: “Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, lần này tôi tới đây để mời cậu đến ban an ninh.”
Tần Trạm thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cũng không dám giấu Quách thống lĩnh, tôi tự do quen rồi, thật sự không có hứng thú gì với ban an ninh đâu.”
“Vậy là từ chối Quách thống lĩnh!” Hàn Vu quát lớn.
“Liên quan gì đến cậu?” Tần Trạm cảm thấy rất mất hứng với thái độ cao cao tại thượng ấy của Hàn Vu.
Hàn Vu vừa định nói gì đó thì Quách thống lĩnh vẫy tay.
Ông ta cười nói: “Yên tâm đi, ban an ninh không hạn chế về tự do của cậu đâu, cứ coi như ban an ninh đang thuê một võ sư về dạy một đội thôi, mỗi tháng chỉ cần đến đó một lần là được.”
“Chuyện này…” Tần Trạm nhíu mày, không biết phải từ chối thế nào.
“Như vậy mà anh vẫn không đồng ý à?” Hàn Vu lạnh mặt: “Năm đó dù là Diệp Thiên Vọng cũng không làm giá như vậy đâu!”
“Diệp Thiên Vọng là Diệp Thiên Vọng, tôi là tôi, ông ta làm thế nào thì liên quan gì đến tôi?” Tần Trạm lạnh giọng nói. Hàn Vu cười nhạo: “Chắc là sợ rồi à?
Nếu có thực lực thì sao lại không dám đến ban an ninh?”
“Thực lực?” Tần Trạm nhướn mày.
“Đúng vậy! Nghe đồn anh là Nội Kình Tông Sư cấp một, không khéo, tôi cũng là Nội Kình Tông Sư cấp một.” Hàn Vu nói: “Hay là chúng ta so thử một trận đi? Để tôi xem bản lĩnh của anh xem nào.”
Tần Trạm lắc đầu: “Cậu không có tư cách để so với tôi.”
“Gì cơ?” Hàn Vu vỗ bàn, tức giận nhìn
Tần Trạm. Nhưng Quách thống lĩnh thì lại chẳng nói gì, có vẻ như ông ta cũng đang có ý đó.
“Nếu không dám thì cứ nói thẳng đi!” Hàn Vu lạnh lùng nói.
Tân Trạm nheo mắt lại: “So với Tô Nhất Tú của nhà họ Tô ở thủ đô thì bản lĩnh của cậu thế nào?”
“Tô Nhất Tú?” Vẻ mặt của Hàn Vu và Quách thống lĩnh đồng thời thay đổi
“Tô Nhất Tú