Trong suốt quá trình này, Tần Trạm vô cùng rất căng thẳng.
Anh lén nhìn sang Tô Uyên, sợ cô ấy phát hiện ra tâm tư nhỏ này của mình. Theo bàn tay trượt xuống, một cảm giác mềm mại cũng theo đó mà đến.
Trái tim anh đập loạn xạ cả lên, hai má nóng bừng, giống như một người đang say rượu.
Mà trên gương mặt lạnh lùng của Tô Uyên, không có chút biểu lộ gì.
Ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, không biết đang suy nghĩ gì.
Tần Trạm càng ngày càng hưng phấn, anh nghĩ thầm: “Một khi đã theo đuổi kích thích, thì phải làm đến cùng!”
Vì vậy, anh đã lấy hết can đảm chạm vào đùi của Tô Uyên “Sao thế, được đẳng chân lân đẳng đầu hả?” Đúng lúc này, giọng nói của Tô Uyên vang lên bên tai Tần Trạm.
Hơi thở như lan của cô, giờ phút này lại làm cho Tân Trạm sợ đến kinh hồn bạt vía.
“Anh, anh.” bởi vì quá căng thẳng, khóe miệng Tân Trạm mấp máy, giống như người câm.
“Uống rượu, uống rượu thôi!” Tân Trạm cầm lấy một ly rượu trên bàn, nở nụ cười đưa cho Tô Uyên.
Tô Uyên hừ một tiếng, cô ấy cầm lấy ly rượu, nâng ly lên, ngẩng đầu, uống sạch.
Ngay tại lúc Tần Trạm cho rằng không có chuyện gì nữa, đột nhiên bàn tay non mịn của Tô Uyên véo đùi của Tần Trạm.
“Á!” Tần Trạm bị đau mà kêu lên.
Khuôn mặt của Tô Uyên cách Tần Trạm chưa đầy một centimet.
“Nếu anh còn dám lộn xộn, em sẽ cắt đứt chỗ đó của anh đấy.” Giọng nói Tô Uyên vang bên tai Tần Trạm, hơi thở của cô phả vào tai anh, làm cho toàn thân anh run lên.
“Không, không dám.” Tần Trạm cười ngượng ngùng.
Tô Uyên bỏ tay mình ra, trên môi nở một nụ cười nhạt.
“Chậc chậc, vợ chồng già, xem ra vẫn chơi đùa rất kích thích.” Hứa Bắc Xuyên từ bên cạnh lẩm bẩm.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào.
Nhìn thấy người đàn ông này, Nhậm Quý Nhất vội vàng đứng dậy bắt tay và nói: “Bác sĩ Phan, ông đến rồi, mời ngồi!”
Bác sĩ Phan gật đầu, ông ta tìm một chỗ để ngồi xuống, sau đó hai mắt bắt đầu tìm kiếm con mồi.
Rất nhanh, ánh mắt của ông ta rơi trên người Tô Uyên!
Đẹp! Rất đẹp!
Không chỉ nhan sắc, mà khí chất cũng rất đặc biệt, độc nhất vô nhị làm cho người ta sinh ra một khao khát chinh phục khó tả!
Cho dù chỗ này toàn là mỹ nhân, nhưng Tô Uyên vẫn rất nổi bật, giống như một đóa hoa sen mọc trong vũng bùn, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Bác sĩ Phan không nhịn được, liếm môi, điên cuồng nuốt nước miếng!
Nếu ông ta có thể ngủ với một người phụ nữ như vậy, có chết cũng đáng!
“Mấy người các cô, nhanh đi phục vụ bác sĩ Phan.” Hướng Minh Cường phân phó.
Một đám phụ nữ tiếp rượu đứng dậy, bưng ly rượu cúi người dựa sát vào người bác sĩ Phan, nũng nịu nói: “Anh à, bọn em mời anh một ly rượu nhé!”
Nếu là trước kia, bác sĩ Phan đã sớm nhào đến, nhưng hiện tại, mọi suy nghĩ của ông ta đều đặt trên người Tô Uyên, nhìn những cô gái tiếp rượu này, chẳng khác gì nhìn một đám quê mùa, giống như một đám thịt nhão, khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Bác sĩ Phan đẩy đám phụ nữ này ra, không kiên nhẫn nói: “Cái quái gì thế này! Trên người các cô dùng loại nước hoa rẻ tiền gì thế? Nhanh cút ra khỏi đây!”
Nhìn thấy bác sĩ Phan tức giận, đám phụ nữ tiếp rượu sợ hãi trốn sang một bên.
Nhậm Quý Nhất cau mày, anh ta vội vàng nói: “Bác sĩ Phan, đừng nóng giận, để tôi đổi người khác cho ông.”
Sau đó, Nhậm Quý Nhất nhìn Hướng Minh Cường nói: “Hướng Minh Cường, mau đi tìm quản lý, đổi một nhóm người khác.”
Hướng Minh Cường đồng ý, định quay người đi ra ngoài, bỗng nhiên bác sĩ Phan nắm lấy cánh tay của Nhậm Quý Nhất.
Ông ta cười nói: “Không cần đâu, tôi thấy cô gái đó không tệ, rất hợp khẩu vị của tôi!”
Người mà bác sĩ Phan chỉ là Tô Uyên. Sắc mặt của Tần Trạm lập tức đen lại.
“Ôi, mẹ kiếp, tên béo này bị mù rồi đúng không? Ông ta thế