Đây là muốn bác sĩ Phan còn sống mà đau đớn đến chết hay sao?
Hướng Minh Cường không khỏi nghĩ đến những việc đã từng xảy ra ở Gia Thành, may mắn lúc trước anh ta không khiêu chiến với Tần Trạm, nếu không sợ rằng bản thân cũng phải chuốc lấy đau khổ.
“Tân Trạm, thật xấu hổ quá.” Nhậm Quý Nhất thấy áy náy bèn nói: “Nếu sớm biết anh là trưởng lão của phủ Dược Thần, tôi sẽ không đi tìm ông ta rồi.”
Tần Trạm nhẹ gật đầu, nói: “Đan dược mà anh muốn, nếu có cơ hội, tôi sẽ đến phủ Dược Thần lấy giúp anh”
“Cảm ơn!” Nhậm Quý Nhất vội vàng chắp tay.
Một vị trưởng lão của phủ Dược Thần, đừng nói là nhà họ Nhậm mà ngay cả các gia tộc ở thủ đô cũng đều muốn lôi kéo.
Bọn họ chưa chắc đã coi trọng một vị đại tông sư, nhưng nhất định sẽ coi trọng trưởng lão của phủ Dược Thần.
“Không có việc gì thì về nghỉ ngơi trước đi.” Tần Trạm nói.
Xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không có tâm trạng chơi nữa bèn đồng ý luôn.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra đến cửa, cánh cửa phòng KTV bị đạp mạnh mở ra.
Sau đó, thấy ba người đứng ở cửa ra vào.
“Con mẹ nó, các người là ai vậy?” Hướng Minh Cường hùng hổ nói.
“Cút!” Đối phương chỉ thốt ra một tiếng, ngay lập tức đánh Hướng Minh Cường bay ra ngoài.
Nhậm Quý Nhất vừa định lên tiếng, Tân Trạm bỗng nhiên hô lớn: “Ông ta là gia chủ nhà họ Hạ, Hạ Phương Sinh.”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Nhậm Quý Nhất lập tức thay đổi, cơ thể cứng đờ ngay tại chỗ.
“Tân Trạm, tao tìm mày vất vả lắm đấy!” Hạ Phương Sinh nghiến răng thốt ra mấy lời này.
Tần Trạm híp mắt nói: “Này lão già kia, không ngờ ông tìm tới đây nhanh đến như vậy, thật sự làm tôi phải giật mình đấy.”
Hạ Phương Sinh lạnh lùng nói: “Cậu giết cháu của tôi, hôm nay tôi nhất định phải băm cậu ra thành trăm mảnh.”
“Mấy người bọn họ có thể đi được chứ?” Tân Trạm chỉ vào đám người Tô Uyên: “Bọn họ không liên quan gì đến chuyện này.”
Hạ Phương Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu giết cháu của tôi, tôi sẽ khiến cho cả nhà cậu đều phải chôn cùng, một người cũng không được rời khỏi đây.”
Sắc mặt Tân Trạm trầm xuống.
Bản thân anh nắm giữ Súc Địa Thành Thốn, đối mặt với võ tông cũng có cơ hội để chạy trốn.
Nhưng Tô Uyên thì không thể làm gì được. Súc Địa Thành Thốn của Tân Trạm cũng không có khả năng dẫn theo người khác để chạy trốn.
“Này lão già kia, ông thật sự muốn đánh nhau một mất một còn với tôi hả!” Tần Trạm cao giọng quát lớn, đồng thời anh truyền âm đi: “Mọi người tìm cơ hội tranh thủ thời gian chạy đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp ngăn bọn chúng lạ!”
Hạ Phương Sinh cười một cách lạnh lùng rồi nói: “Một mất một còn? Cậu cũng xứng hay sao? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cho dù ông trời có đến đây, cậu cũng phải chết ở đây!”
Nói xong, luồng khí khủng khiếp trên người Hạ Phương Sinh tràn ngập khắp nơi.
Ông ta bước lên một bước, trên nắm đấm già nua bỗng nhiên xuất hiện sợi dây xích màu đen.
Thủ đoạn này giống hệt Hạ Khâm.
“Quả nhiên, toàn bộ nhà họ Hạ các người đều là tà tu!” Tân Trạm lạnh giọng nói.
Đối mặt với võ tông, Tần Trạm không dám chủ quan, anh vung tay lên chính là sát chiêu át chủ bài, Thánh Nhân chi quyền!
“Rầm!” một tiếng động rất lớn vang lên, cơ thể Tần Trạm trực tiếp bay ra ngoài.
Ngay cả với cơ thể cứng rắn đến như vậy nhưng thời điểm đối diện với võ tông cũng không thể chiếm bất cứ lợi thế nào!
Lòng bàn tay Tần Trạm bị rách ra, máu tươi chảy ròng ròng, thậm chí bàn tay còn thấy nứt xương.
Mà Hạ Phương Sinh chẳng may may hao tổn chút nào, ông ta lạnh lùng quát lớn: “Tần Trạm, tôi muốn phanh thấy xé xác cậu!”
Vừa nói xong, cả người ông ta đã đi tới trước mặt Tần Trạm.
Khí tức đáng sợ trong nháy mắt ép cho Tân Trạm không thể thở nổi, một quyền này nếu giáng xuống thân thể, không chết thì cũng bị thương.
“Rầm!”
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bỗng nhiên chắn trước người Tân Trạm.
Anh ta tung ra một cú đấm cứng như sắt, chống lại một quyền vừa rồi.
“Lão già kia, ông cũng quá kiêu ngạo rồi đấy.” Thân