Tân Trạm càng nghĩ càng lo anh vùng muốn ngồi dậy, nhưng lại không Nghĩ tới nghĩ lui, Tân Trạm lấy điện thoại ra gửi cho phủ chủ một tin nhắn, nhờ cô coi chừng giúp.
Nhưng phủ chủ không trả lời lại.
Khoảng mười phút sau, Tô Uyên bình yên vô sự quay lại.
“Em không sao Tân vội vàng hỏi.
Tô Uyên cười hỏi: “Em có thể làm sao được?”
“Vậy Dư Quỳnh Nhiên kia có làm khó em không?” Tần Trạm hỏi dò.
Tô Uyên nghịch tóc, lắc đầu đáp: “Bà ta làm em à? Em và bà ta trò chuyện rất vui vẻ.”
“Trò chuyện rất vui vẻ?” Tân Trạm gãi đầu một cái.
Loại người như Dư Quỳnh Nhiên mà còn có thể trò chuyện vui vẻ với người khác ư? Đây đúng là chuyện chưa từng nghe nói đến.
“Anh cứ yên tâm dưỡng thương đi.” Tô Uyên đứng dậy nói: “Em ra ngoài đi dạo.”
Tân Trạm gật đầu bảo: “Được.”
Bên kia, Dư Quỳnh Nhiên đang vò đầu bứt tai. Vừa rồi lúc Tô Uyên đến nói với bà ta một câu, câu này khiến Dư Quỳnh Nhiên bị hạ thấp đến không một đồng.
Nếu là lúc trước Dư Quỳnh Nhiên đã ra tay từ lâu rồi, nhưng bây giờ bà ta đã bị cách chức trưởng lão, đang trong thời hạn quan sát nên không còn dám phạm lỗi, có thể nhịn xuống.
“Đi thôi, ra ngoài dạo với Dư Quỳnh Nhiên nhìn Lâm Khinh ở bên cạnh nói.
Vẻ mặt của Lâm Khinh Thiền càng thêm phức tạp. Lúc trước khi cô ta còn ở Đạm Thành, Tô Uyên chính là tồn tại cao không thể chạm.
Bây giờ, cho dù hai người ở chung một phòng, cô ta cũng không dám nói nhiều.
Phụ cận phủ Dược Thần có chút thanh tịnh, nhưng đi về phía trước không bao xa chính là một chợ phiên và mấy tiệm bán thuốc.
Rất nhiều tiệm bán thuốc mượn tên của phủ Dược Thần, lừa gạt không ít người bên ngoài, mà phủ Dược Thần cũng sẽ mua sâm dưoc liệu từ tay những người này, vì vậy xung quanh đây có rất nhiều người phát tài.
“Là Tô Uyên nâng đỡ tên phế vật Tân Trạm kia đấy.” Lâm Khinh Thiền nói. Dư Quỳnh Nhiên càng nghĩ càng giận. Theo bọn họ nghĩ, nếu không có nhà họ Tô dìu dắt, Tân Trạm đã sớm chết tám trăm lần rồi.
“Đợi mẹ tìm được một cơ hội tốt, nhất định phải dạy dỗ cô ta một trận!” Ảnh mắt Dư Quỳnh Nhiên tàn nhẫn nói.
“Thưa bà, có thể mời bà sang một bên trò chuyện hay không?”
Ngay vào lúc này, sau lưng Dư Quỳnh Nhiên truyền tới một giọng nói thô kệch.
Dư Quỳnh Nhiên theo bản năng quay người lại nhìn, chi thấy sau lưng bà ta là một người đàn ông cường trán cao hai mét như cột điện. Đối mặt với người như thế, Dư Quỳnh Nhiên và Lâm Khinh Thiền không nhịn được ngửa mặt mà nhìn.
“Cậu là ai?” Dư Quỳnh Nhiên lạnh mặt nói.
Người đàn ông cường tráng nói: “Có mấy câu muốn trò chuyện với bà Dư.”
Nói xong, anh ta không nói lời nào đưa hai người tới một ngõ nhỏ.
Dư Quỳnh Nhiên thân là đại tông sư, trước mặt người đàn ông này lại không hề có sức chống trả.
Người đàn ông này, hiển nhiên chính là Sào Ngõa.
Trong hẻm nhỏ thính thoảng truyền ra từng tiếng kêu rên. Chừng nửa giờ sau, Dư Quỳnh Nhiên và Lâm Khinh Thiền chật vật không chịu nổi chạy ra.
Trong ánh mắt của hai người lộ vẻ hoảng sợ, giống như gặp phải chuyện gì kinh khủng.
“Nhở lời tôi nói, nếu còn dám đi trêu chọc cô Tô và Tân Trạm, các người sẽ thấy hối hận” Giọng nói lạnh lùng của Sào Ngõa từ trong ngõ hẻm truyền ra.
Hai người mặt mày thay đổi, gật đầu liên tục.
Sào Ngoa là giặc cỏ trên vùng biển quốc tế, có vô số thủ đoạn tra tấn người, thể hiện sơ một cái cũng đủ để hai người kia sợ hãi.
Ban đêm, Tân Trạm đang thảnh thơi năm trên giường. Còn Tô Uyên thì ở bên cạnh tri kỷ chăm sóc. C ấy cầm một cái khăn lông lau người cho Tân Trạm.
“Nói thật thì, anh có chút thích cuộc sống thể này rồi.” Tân Trạm cười hì hì nói.
Tô Uyên trợn mắt nhìn Tần Trạm, nói: “Vậy anh cứ năm ở chỗ này đi.”
“Khó mà làm được.” Tần Tram liên tục lắc đầu. Anh tính toán thời gian, cách thời hạn đánh nhau với Tô Vũ chỉ còn lại bảy tháng.
Bảy tháng này chính là thời kì mấu chốt nhất.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng