Tân Trạm cũng lập tức nhíu mày, đương nhiên anh biết rõ tâm tư của Đường Anh Tuấn.
“Dư trưởng lão đã đảm nhiệm chức vị trưởng lão ở phủ Dược Thần nhiều năm, bỏ ra khá nhiều công sức cho phủ Dược Thần. Bây giờ tuy rằng đã thoái vị, nhưng bà vẫn là người có tư cách và uy vong cao nhất trong số mọi người ở đây. Có trưởng lão mở miệng nói.
“Bà ta có uy vọng? Ha ha, Dư Quỳnh Nhiên này trời sinh cay nghiệt, bà ta thi có uy vọng gì chứ?” Lúc này, An trưởng lão bỗng nhiên hừ lạnh nói.
“Hơn nữa ai không biết quan hệ giữa bà ta và Tân Trạm? Làm vậy không phải rõ ràng đưa phiếu cho Đường Anh Tuấn sao?” Nghe thấy lời này, Tân Trạm không khỏi cho An trưởng lão một ánh mắt cảm kích.
Đường Anh Tuấn hừ lạnh nói: “Nếu nói như vậy, phủ chủ kéo dài thời gian cho Tân Trạm như thế có tính là ăn gian không?”
“Hít!”
Mọi người có mặt không khỏi hít vào một hơi.
Công khai chỉ trích phủ chủ, Đường Anh Tuấn không muốn sống nữa hả? Phú chủ ngẩng đầu, liếc Đường Anh Tuấn.
Sau đó, bà khẽ hừ một tiếng, nói: “Được, vậy cứ theo ý cậu mà làm.”
“Phủ chủ, chuyện này.” An trưởng lão còn muốn nói gì đó, nhưng bị phủ chủ phất tay cắt ngang.
Du Quỳnh Nhiên đi tới trước mặt mọi người, trông bà ta có chút căng thẳng.
Có thể nói hiện tại bà ta nằm số phận của hai người trong tay, quyết định người nào đi người nào ở.
“Dư trưởng lão, mời bỏ phiếu.” Đường Anh Tuấn cười nhạt nói.
Trong mất anh ta tràn đầy tự tin, giống như đã ngồi lên vị trí trưởng lão.
Thần sắc Dư Quỳnh Như phức tạp, bà ta ngẩng đầu nhìn Tân Trạm, rồi không khỏi len lén liếc To Uyên.
Sau đó, cơ thể bà ta khẽ run lên, thấp giọng hỏi: “Lá phiếu này tôi có thể bỏ trống không?”
“Đương nhiên không thể” Đại trưởng lão lắc đầu.
Dư Quỳnh Nhiên cắn răng, bà ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên nói: “Vậy là phiếu này, tôi bỏ cho Tân Trạm.”
Cái gi? La phiếu này của Dư Quỳnh Nhiên vậy mà bỏ cho Tân Tram?
Ngay cả Tân Trạm cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ Dư Quỳnh Nhiên lại đổi tính ư? Không thể nào! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, loại người giống như bà ta tuyệt đối không có khả năng áy náy! Hay là bà ta bị Tô Uyên dọa sợ? “Dư trưởng lão, không phải bà đang nói đùa chứ?”
Dư Quỳnh Nhiên gật đầu nói: “Tôi không nói đùa, lá phiếu này tôi bỏ cho Tân Trạm”
Sau khi vứt ra những lời này, Dư Quỳnh Nhiên lập tức quay đầu bước nhanh xuống đài.
“Dư Quỳnh Nhiên!” Đường Anh Tuần hoàn toàn không nhịn được nữa, anh ta bỗng nhiên giơ tay, một luồng kinh phong bén nhọn lao thẳng về phía Dư Quỳnh Nhiên! Anh ta không dám ra tay với phủ chủ, chi có thể trút cơn giận lên người của Dư Quỳnh Nhiên!
“Ong…g…g!”
Lúc này, bỗng nhiên phú chủ giơ tay lên một cái, một luồng khí kinh màu lam đáng sợ lập tức đập Đường Anh Tuấn bay ra ngoài.
Đường Anh Tuấn ngã vào đám đông, trong mồm phun ra một tía máu tươi.
Người bên cạnh nhanh chóng tới đỡ Đường Anh Tuấn dây, nhỏ giọng nói: “Đường sư huynh, sao anh đám hành động lỗ mãng trước mặt phủ chủ, anh không muốn sống nữa hả?”
Đường Anh Tuần nghiên chặt răng, tàn nhẫn trên mặt gần như không thể che giấu.
“Dừng lại ở đây đi, tôi tuyên bố, vị trí trưởng lão vẫn do Tân Trạm đảm nhiệm.” Phủ chủ thản nhiên nói.
Sau đó, phủ chủ nhìn Đường Anh Tuấn một cái, hỏi: “Cậu còn vấn đề gì không?”
Đường Anh Tuấn cắn răng, anh ta cố nén lửa giận đứng lên nói: “Không có.”
“Ừm, vậy cứ thể đi.” Phủ chủ ngáp một cái: “Tôi mệt rồi, về nghi ngơi đây.”
Chờ phủ chủ đi rồi, Đường Anh Tuấn bước nhanh tới trước mặt Tân Trạm.
Anh ta nghiên răng nghiến lợi nói: “Tân Trạm, anh khinh người quả đáng!”
Tân Trạm cau mày hỏi: “Tôi bắt nạt anh hồi nào chứ?”
Đường Anh Tuấn lạnh mặt nói: “Anh đừng tưởng rằng có phủ chủ che chở là anh có thể muốn làm gì thì làm. Tôi nói cho anh biết, hai chúng ta kết thù rồi!”
“Á.” Tân Trạm nhẹ gật đầu: “Nếu anh không phục, chúng ta có thể ra ngoài luyện một chút.”
Nói xong, khí kình trên người Tân Trạm lập tức