Ngu Như Mỹ cách đó không xa có thực lực yếu nhất trong ba người.
Mà cấp bậc của cô ta cũng chỉ là đại tông sư đỉnh phong, giống với Tần Trạm.
Chỉ một ngày, Ngu Như Mỹ đã đột phá bước chân vào hàng ngũ võ tông.
Hàn Cửu Thiên là người mạnh nhất trong cả ba, số linh khí này cũng không thể giúp anh ta tiến thêm một bước.
Lại một ngày trôi qua, Ngu Như Mỹ trong linh mạch bỗng nhiên mở mắt.
Cô ta lẳng lặng nhìn về phía Tần Trạm, hồi lâu không nói gì.
Rồi sau đó, Ngu Như Mỹ chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi linh mạch.
Linh khí vẫn còn như sương mù, khiến cho đường nét của Ngu Như Mỹ có chút mơ hồ.
Cô ta nhìn về hướng Tân Trạm, chậm rãi nói: “Tôi đi đây, hy vọng lần sau lúc gặp lại anh, anh đã vô địch thiên hạ.”
Lần đi này chính là mấy năm.
Mà lúc hai người gặp lại, Ngu Như Mỹ đã sớm trở thành ma đầu tiếng xấu lan xa trong giới võ đạo.
Linh khí trong linh mạch biến mất từng chút một.
Từ nồng đậm như sương mù ban đầu, từ từ đã biến thành một lớp mây thật mỏng.
Bốn ngày ròng rã.
Tần Trạm và Hàn Cửu Thiên đều không bước ra khỏi linh mạch này nửa bước.
Ngày thứ tư, Hàn Cửu Thiên mở mắt trước.
Lúc này linh khí bên trong linh mạch đã thành trạng thái không thể nào dùng mắt thường nhìn thấy.
“Nếu còn có một linh mạch như vậy, ít nhất mình có thể bước vào võ tông cấp bốn.” Hàn Cửu Thiên có vẻ hơi cảm thán nói.
Cùng lúc đó, Tần Trạm cũng mở bừng mắt.
Khác với Hàn Cửu Thiên, lông mày Tần Trạm vẫn nhíu chặt, sắc mặt khó coi.
“Anh Tần.” Hàn Cửu Thiên mỉm cười bước đến: “Chắc hẳn lần này thu hoạch tương đối khá nhỉ.”
Tần Trạm nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Lần rèn luyện này cũng không thuận lợi như Tân Trạm tưởng tượng.
Một cái linh mạch khổng lồ như thế, vậy mà không thể khiến anh bước vào võ tông!
Hàn Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Ồ, sao lại không thấy cô ta nhỉ?”
Tần Trạm híp mắt nói: “Hàn Cửu Thiên, anh không làm gì cô ấy chứ?”
Hàn Cửu Thiên cười bất đắc dĩ: “Anh Tần, tôi không ngu như vậy. Nếu tôi động vào cô ta, sao anh có thể tha cho tôi được?”
Lời này ngược lại có chút đạo lý, dưới điều kiện không có nội kình, Hàn Cửu Thiên hoàn toàn không phải đối thủ của Hắc Thuần.
“Lạ thật.” Sắc mặt Tần Trạm có chút khó coi, anh nhớ tới sự thay đổi của Ngu Như Mỹ, trong lòng luôn bất an.
“Anh Tần không cần lo lắng, tôi nghĩ cô ta đi trước rồi.” Hàn Cửu Thiên nói: “Nếu đi cùng với anh chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, anh cảm thấy thế nào?”
Tần Trạm gật đầu nói: “Có lẽ là vậy.” “Anh Tần, không ngại thì tôi và anh cùng rời khỏi nơi này nhé?” Sau đó, Hàn Cửu Thiên đề nghị.
Tần Trạm lắc đầu nói: “Không được, anh đi trước đi.”
“Anh Tần không cam lòng hả?” Hàn Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Nếu như hiệp hội võ đạo thủ đô phát hiện di tích nơi này, có lẽ đã sớm kiểm tra toàn diện rồi. Ngoại trừ cái linh mạch này, e rằng không còn thứ gì giá trị nữa.”
“Thật sao?” Tần Trạm cười nói: “Cái Khốn Long Trận này, chẳng phải bọn họ không phát hiện ư?”
Hàn Cửu Thiên im lặng, anh ta chắp tay nói: “Được, vậy tôi đi trước, chúc anh Tần mọi chuyện thuận lợi.”
Sau khi vứt ra những lời này, Hàn Cửu Thiên liền chậm rãi rời khỏi.
Tần Trạm siết chặt nắm đấm, tuy rằng bây giờ chỉ có thực lực nửa bước võ tông, nhưng chỉ cần dính vào hai chữ “võ tông” đã khác đại tông sư một trời một vực.
Tần Trạm nửa bước võ tông, thực lại hơn xa đại tông sư.
Điều khiến Tần Trạm lo lắng chính là không bước vào võ tông, anh không hoàn toàn chắc chắn có thể nghênh chiến Tô Vũ.
“Chỉ mong cái di tích cổ này còn lưu lại