“Bà cảm thấy như thế nào?” Vừa mới nói xong, Tần Trạm đã đưa tay ra, tát vào mặt Tiêu Dĩnh Thiến một cái.
“Bốp” một tiếng, đánh vào sự kiêu ngạo của Tiêu Dĩnh Thiến.
Bà ta nghĩ mãi không rõ, mới trước đó không lâu, bà ta còn có thể dùng chân đạp Tân Trạm, nhưng chỉ trong nháy mắt, vì sao sự việc lại phát triển như thế chứ.
“Bốp!”
Lại một cái tát rơi xuống mặt Tiêu Dĩnh Thiến, tuy sức lực không lớn, nhưng vẫn có thể đánh cho mặt Tiêu Dĩnh Thiến đỏ bừng.
Lúc cái tát thứ ba giơ lên, Tô Tề Hải đột nhiên giơ tay, giữ lấy cổ tay của Tần Trạm.
Ông ta lạnh lùng nói.
“Tần Trạm, mọi việc đừng làm quá tuyệt tình.”
Mắt Tần Trạm hơi nheo lại, nói.
“Tô Tề Hải, chắc hẳn trong lòng ông rất rõ ràng, nếu như tôi muốn giết ông, ông cơ bản không có khả năng đánh trả.”
Sắc mặt Tô Tề Hải nhất thời thay đổi, mặc dù ông ta không muốn thừa nhận, nhưng đây lại chính là sự thật.
Lúc này xung quanh đã không còn ai khác, cho dù nhà họ Tô có uy vọng lớn đến mấy cũng không chấn nhiếp được một người chẳng biết sợ hãi.
“Buông ra.” Tần Trạm lạnh lùng nói ra hai chữ.
Tô Tề Hải cắn chặn răng, đành phải nới lỏng tay.
Một cái tát kia không ngoài dự liệu lại rơi xuống trên mặt Tiêu Dĩnh Thiến. Toàn bộ rừng cây ở Kỳ Sơn đều vang lên những tiếng bốp bốp bốp vang dội.
Mười tám cái tát khiến cho gương mặt của Tiêu Dĩnh Thiến sưng lên, ngay cả trang điểm cũng không che được.
“Mười tám cái tát này chỉ là lãi thôi.” Giọng nói lạnh lùng của Tần Trạm vang lên.
Sắc mặt Tiêu Dĩnh Thiến vô cùng khó coi, nhưng lại không dám nói lời nào. Sau đó Tần Trạm nhìn về phía Tô Tề Hải.
“Ông có biết vì sao tôi vẫn luôn không giết chết các người không?” Tần Trạm thản nhiên nói.
“Nếu như tôi muốn cá chết lưới rách, hiện tại tôi có thể đuổi giết đến nhà họ Tô các người, giết sạch từ giả trẻ lớn bé nhà họ Tô các người, trong lòng ông hẳn là rõ ràng, tôi không sợ chết.”
Tô Tề Hải không nói gì, nhưng trong lòng của ông ta lại có mấy phần sợ hãi, quả đúng là như thế, lực lượng võ đạo của nhà họ Tô rất yếu kém, tuy nói bọn họ có thể mời đại võ tông, nhưng tuyệt đối không có khả năng để đại võ tông luôn luôn che chở cho nhà họ Tô.
Mà Tần Trạm là kẻ thích làm càn làm bậy, không đạt được mục đích thì không bỏ qua, nếu như Tần Trạm thật sự động ý định muốn giết chóc, toàn bộ từ trên xuống dưới nhà họ Tô, chỉ sợ đều phải sống trong sợ hãi.
Tần Trạm thờ dài một tiếng: “Cứ như thế giết chết mấy người, đây không phải là kết cục mà tôi muốn nhìn thấy, trở về nói với lão già họ Tô kia một tiếng, để ông ta chắp tay nhường lại nhà họ Tô, đi dập đầu xin lỗi ông cụ Tô Phát, ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ.”
Tô Tề Hải lạnh lẽo đáp.
“Tần Trạm, cậu hơi quá đáng rồi đó, chi thứ tám của nhà họ Tô chúng tôi quả thật đã thất bại, nhưng điều đó không có nghĩa là toàn bộ nhà họ Tô đều thua cậu.”
“Ông chỉ cần chuyển lời nhắn nhủ của tôi thôi.” Tần Trạm đưa tay, khẽ chỉ vào giữa trán của Tiêu Dĩnh Thiến.
“Cậu làm gì thế?” Tiêu Dĩnh Thiến có phần hoảng sợ sờ lên trán mình.
“Bà yên tâm đi, nếu như tôi muốn giết bà, tôi chỉ cần nhấc tay một cái mà thôi.” Tần Trạm nhếch miệng cười nói.
“Các người có thể biến đi được rồi đấy.”
Tô Tề Hải hít sâu một hơi, ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn Tần Trạm, nói.
“Vừa mới đắc thế đã không tha người, Tần Trạm à, cái thế giới này không có chỗ cho cậu sống yên ổn đâu.”
“Tôi chưa chắc đã muốn mình phải chịu ấm ức để cầu toàn, dung nhập vào trong quần thể của các người.” Tần Trạm lạnh lùng nói.
Tô Tề Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu rời đi.
Sau khi bọn họ đi, Tần Trạm vội vàng lấy viên kim đan kia ra.
“Thật đúng là không nghĩ đến, trên đời này còn có một chỗ thần kỳ như thế.” Trong lòng Tân Trạm nghĩ thầm.
“Bàn vương này cũng thật sự là một nhân tài, dựa vào thực lực bản thân tạo ra một nhóm người tu chân, nói ra thì mình còn phải cảm ơn ông ta một tiếng.”
Sau đó Tân Trạm đút viên kim đan này vào trong túi quần, xoay người đi về phía nhà.
Nhà họ Tô, Tô Tề Hải và Tiêu Dĩnh Thiến cùng nhau quỳ gối trước ông cụ Tô. “Ba à, con thua rồi.” Tô Tề Hải hít sâu một hơi, cúi thấp đầu