Tần Trạm mỉm cười lật tay giơ lên một chiếc lệnh bài.
Vẻ mặt của bốn người kia lập tức trở nên nghiêm túc hơn hẳn, cảnh giác không biết Tân Trạm lại định giở trò gì.
Bọn họ vội vàng bổ sung thêm một số lượng lớn linh khí để gia cố nhà tù vô hình, khiến nó không ngừng bị thu nhỏ lại.
“Đừng sợ, tôi chỉ muốn thoát chết thôi “Anh đừng có mơ.
Không một ai có thể thoát ra khỏi nhà tù bang linh khí này!” Tào Phá Thiên khế quát “Vậy sao?” Tân Trạm ra tay kích hoạt lệnh bài rồi vảy tay với bốn người kia.
Ngay sau đó, bóng dáng của anh biến mất ngay tại chỗ như một cơn gió đến đi bất chợt.
Chỉ cần ở trên đảo Cực Quang thì Tân Trạm có the tùy ý sử dụng lệnh bại của Vạn Luyện Tông bắt cứ lúc nào.
Chẳng qua anh muốn tìm hiểu rõ ràng kẻ vẫn luôn bí mật theo dõi anh là ai nên mới chờ đến tận bây giờ.
Sau khi mục tiêu biến mất, nhà tù linh khí cũng tan biến trong nháy mắt.
“Thật sự chạy thoát rồi sao? Làm sao anh ta lại có thể biến mất như vậy được?”
“Chẳng phải anh nói là không một ai có thể thoát khỏi nhà tù bằng linh khí này sao?” Bốn người kia vô cùng kinh hãi nhanh quanh bốn phía nhưng chẳng thấy một bóng người.
Lần này bọn họ dùng hết toàn bộ sức lực, tự tin vây bắt là vì muốn giết chết Tần Trạm.
Nào ngờ Tân Trạm vừa mới nói muốn đi liền biến ngay dưới mi mắt của bọn họ, thậm chí còn mat không thể cảm nhận được hơi thở của anh nữa.
Vậy mà bọn họ lại không kịp thời phát hiện ra.
Điều này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng thất bại.
“Đảng chết! Tôi hiểu ra rồi, cái lệnh bài đó là lệnh bài Mật Kinh.
Chắc chắn Tân Trạm đã đi vào Mật Kính rồi.” Tào Phả Thiên chợt nghĩ tới gì đó, nổi giận đùng đùng vung năm đấm đánh gãy một gốc cây cổ thu ở bên cạnh.
“Quả thật ở trên đảo Cực Quang này có Mật Kinh tồn tại, tên khôn Tân Trạm này thật may man.
Nhưng mà cũng không sao cả, sớm muộn gì anh ta cũng phải bò ra ngoài.
Chúng ta cứ ở đây chờ là được.
Hàn Vô Song bực bội hừ một tiếng.
“Nếu như Tần Trạm vẫn cứ trốn ở trong Mật Kính không chịu ra thì phải làm sao? Thầy tăng cau mày nói.
“Ngày mười lăm tháng này Tấn Trạm còn định đến tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội ở Vấn Tông cơ mà.
Đến ngày đó anh ta bắt buộc phải ra ngoài thôi.
Hơn nữa phạm vi di chuyển của Mật Kính không thể quá lớn, chúng ta cử canh chừng ở bên ngoài đảo Cực Quang này là được.” Thiếu Tông chủ của Hỏa Diệc Tông lạnh lùng nói.
ở trong rừng trúc của Vạn Luyện Tông, bóng hình của Tân Trạm dần dần hiện ra.
Trông thấy một bộ bàn ghế đá và bàn cờ ở trước cửa lớn, ký ức trong đầu Tần Trạm chợt ùa về.
“Tân Trạm, cậu trở về nhanh vậy?”
Hai ông lão mặc áo bào đen và trang chậm rãi xuất hiện.
Ông lão mặc áo bào trăng thấy Tân Trạm tới liên mim cười “Hóa cảnh cấp ba rồi sao? Tu vi của tên nhóc nhà cầu tăng lên rất nhanh.” Ông lão mặc áo bào đen hơi kinh ngạc “Thưa hai vị tiền bối, lần này tôi tới không chỉ vì để tiếp nhận truyền thừa mà còn muốn nhờ hai vị một việc.” Tần Trạm cười khổ một tiếng, thi triển tu vi thật sự của mình ra.
Hai ông lão lập tức nhận ra tình trạng của Tân Trạm không ổn.
Ông lão mặc áo bào trắng đi tới năm lấy cổ tay của anh rồi thử đánh vào một đạo hơi thở.
Sau đó, ông lão lập tức trừng lớn hai mặt, vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc.
“Tên nhóc nhà cậu đã làm cái gì để kinh mạch bị hủy hết như vậy?”
Theo như ông lão mặc áo bào trăng cảm nhận được, tất cả các đường kinh mạch trong người Tân Trạm đều bị chặn lại giống như bị hủy sạch các đầu nổi.
Hơn nữa mỗi một đường đều bị tổn hại không nhỏ.
“Cậu như vậy muốn vận chuyển linh khí còn khó, tiếp nhận truyền thừa cái ram.” Ông lão mặc áo bào đen vốn có tính tình nóng nảy, sau khi thăm dò tình trạng của Tân Trạm thì tức giận tới mức dựng ngược chòm râu “Cho nên tôi mới phải nhờ hai vị trợ giúp đó.” Tần Trạm cười khổ nói Hại ông lão này đều là khi linh tồn tại lâu năm, trải qua biết bao thời đại, có kiến thức rộng rãi, năng lực kinh người.
Nếu có người có thể giúp Tần Trạm khôi phục lại kinh mạch thì đó chỉ có thể là hai người Họ.
Sắc mặt của hai ông lão đều xám xịt lại.
Khó khăn lắm bọn họ mới tìm được người kế thừa, kết quả kinh mạch đều bị hủy sạch rồi.
Phải làm sao bây giờ?
“Tần Trạm, cậu ngồi xuống đây đi.
Để chúng tôi cẩn thận nghiên cứu xem sao.” Ông lão mặc áo bào trắng thở dài nói.
Tần Trạm bất lực cười một tiếng.
Mặc dù tính tình của hai ông lão này trái ngược nhau nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng hiện lên trong mắt của cả hai người bọn họ.
Hai ông lão đi sang một góc không ngừng bàn bạc thương lượng với nhau.
“Này lão Hắc, hay là ông lấy búa của ông gõ một cải xem có thể gõ được hết những tạp chất kia ra được không?” Ông lão mặc áo bào trang nổi “Cái búa đó để rèn sắt.
Nếu gõ được tạp chất ra ngoài thì người cũng ngóm mất rồi.” Ông lão mặc áo bào đen bất lực nói: “Còn ông hiểu biết sâu rộng, thử tìm xem có loại đạn dược nào hoặc cách nào cứu chữa được câu ta không?”
“Kỳ thực là có, nhưng có một số nguyên liệu bị thiếu, cũng không thể thực hiện trong thế giới này được.” Ông lão mặc áo bào trang vuốt râu nói “Thế thì không nói ra còn hơn” Ông lão mặc áo bảo đen không còn gì để nói “Nghĩ tiếp đi, mau nghĩ tiếp đi.”
Hai người bọn họ đều coi trọng Tần Trạm, hết lòng đối đãi với anh như con cháu của mình nên đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
“Thưa hai vị, thật ra ở cánh tay của tôi đã đánh thông được một số đoạn kinh mạch”
Nửa ngày sau, thấy hai người cau mày suy nghĩ, vò đầu bứt tóc mà vẫn không nghĩ