“Ý của ông là muốn con ngâm mình trong hồ nước thần để tẩy sạch tạp chất giống như kiếm phối này?” Tần Trạm chợt hiểu rõ tất cả mọi chuyện, anh nói.
“Đúng vậy, nhưng linh hồn của kiếm trong hồ nước thần đã tung hoành, khắp nơi đều có nguy hiểm, phải dùng hơi thở trong hồ, vậy nên nhất định phải dựa vào linh hồn của kiểm này để giúp đỡ con ” Lão Hạc cũng nói Trong lúc mấy người nói chuyện, một hồ nước sâu hiện ra trước mặt bọn họ Hỗ sâu này không lớn, chỉ cỡ trăm mét, nước hồ vô cùng trong xanh.
Từ trên cao nhìn xuống, Tân Trạm không chỉ có thể cảm nhận được linh khí mờ mịt bên ngoài, mà còn có thể thấy được từng đường hơi thở mãnh liệt bay lượn trong nước, giống như những chủ cả đang bơi lội, có lẽ đây chính là thủ được gọi là kiểm khi “Ông Kiếm, ra đây đi.”
Ba người rơi xuống đất, lão Hắc hét về phía hồi nước.
“Hai lão già kia, tới đây tìm tôi làm gì?” Hồ nước bỗng rung chuyển một hồi, một người đàn ông bay ra khỏi đó và đáp xuống mép hồ, hừ nhẹ một tiếng.
“Ông Kiếm, chúng tôi tới đây là muốn nhờ ông giúp đỡ.” Lão Bạch cười cười, chỉ vào Tần Trạm và nói: “Đây là người kế vị do chúng tôi tuyển chọn, nhưng cơ thể của cậu ấy.
“Muốn tôi tẩy sạch tạp chất trong kinh mạch giúp cậu nhóc này?” Ông Kiếm thở ra một hơi, ảnh mắt quét qua Tần Trạm và nhanh chóng nói: Trong lòng Tần Trạm thầm giật mình, ông Kiểm không hổ danh là linh hồn của kiểm do hồ Tẩy Kiểm sinh ra, ông lão khá mẫn cảm với tạp chất, vừa liếc mất đã nhìn ra ngay vấn đề của anh.
“Ông Kiểm, có thể làm chuyện này được không?” Lão Hạc hỏi.
“Nói đùa gì vậy, trên đời này không có tạp chất nào mà tôi không thể loại bỏ được, cho dù đó là người hay nguyên liệu vũ khí.
Ông Kiếm nói một cách kiêu ngạo “Vậy thì tốt qua, ông hãy giúp tôi di Lão Bạch cười tủm tỉm và nói.
“Không có thời gian.
Lời nói của ông Kiếm khiến sắc mặt của hai người lập tức cứng đờ.
“Không phải chứ ông Kiếm, ông ở trong cái hồi Tẩy Kiểm này có khi nào mà không rảnh cơ chứ, giúp chúng tôi đi mà.” Lão Hắc nói với vẻ cạn lời.
Ba người bọn họ đều là những khí linh bị mắc kẹt trong Cổ tông môn này, có gì phải bận đầu chứ.
“Ông cho rằng tôi rảnh rỗi giống mấy người lầm sao?” Ông Kiếm khẽ nói.
“Ông có bao giờ bước chân ra khỏi cái hồ Tẩy Kiểm này đầu, có việc gì phải bận chứ.” Lão Hặc nói với vẻ khinh thường “Tôi chẳng thèm nói nhảm với các người nữa, cút đi hết cho tôi.
Vẻ mặt của ông Kiểm rất lạnh lùng, vung tay lên đỉnh rời đi.
“Ông!” Lão Hạc tức giận đến nổi cả người đều run lên, nhưng lại không thể làm gì.
“Tần Trạm, tính tình của ông già thổi này rất xấu, chúng ta hãy thuyết phục ông ta thêm lần nữa.” Lão Bach an ui.
Nhưng lúc này Tân Trạm đã đi tới bên cạnh hồ Tây Kiểm Đôi mắt của anh chăm chú nhìn vào trong hộ nước này, như thể trong đó thực sự có điều gì bất thường.
“Hai ông à, có lẽ ông Kiếm không phải là không muốn giúp hai người, ông ấy thật sự rất bận.”
Tân Trạm chậm rãi mở miệng, chỉ một câu nhưng lại khiến bước chân của ông Kiếm hơi khựng lai.
“Nếu con không nhìn lầm thì bên trong hồ Tây Kiểm này sinh ra những linh hồn của kiếm khác, hơn nữa còn là ác ma.”
Một câu nói của Tân Trạm khiến sắc mặt của ông Kiểm đột nhiên thay đổi, ông lão lập tức nhìn về phía Tân Trạm, trong ánh mắt mang theo vẻ khiếp sợ.
Hai vị Hắc Bạch cũng vô cùng kinh ngạc.
Ác ma khác với những khí linh như bọn họ, đa số các ác ma đều không có tinh thần và trí tuệ, chỉ biết giết hại và chiếm đoạt, nếu có ác ma hùng mạnh xuất hiện thì sẽ mang đến vô vàn tai họa cho thế giới.
“Ông Kiểm, những gì Tân Tram nói là thật sao?” Lão Bạch hit vào một hơi.
Ông Kiếm im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, từ một trăm năm trước, không biết hô Tây Kiểm này đã xảy ra chuyện gì, bắt đầu sinh ra những linh hồn của kiếm mới Lúc đầu tôi lỡ là không hề để tâm, về sau mới phát hiện ra rằng những sinh vật mới ra đời này là ác ma.
Sau đó mới bắt đầu không ngừng xử lý.”
“Nhưng số lượng ác ma này lại sản sinh một cách nhanh chóng, hơn nữa dưới hồ Tẩy Kiểm quá lớn.
Hiện tại tôi chỉ có thể nhốt chúng ở một chỗ, gần đây tôi đã sắp không thể chống đỡ được rồi.”
“Cậu nhóc, tôi muốn hỏi cậu làm sao có thể nhìn thấy những ác ma kia.
Ông Kiếm hỏi Tần Trạm.
“Đôi mắt của tôi khác với mọi người.” Tần Trạm mỉm cười chỉ vào đôi mắt thấu trời của mình.
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?” Ông Kiếm nở nụ cười, vừa đảo mắt vừa nói Tân Trạm đột nhiên có cảm giác dường như ông Kiểm muốn lừa mình.
“Chỉ cần cậu có thể giúp tôi tiêu diệt một trăm ác ma thì tôi sẽ giúp cậu tẩy sạch tạp chất, thế nào?” Ông Kiểm nói.
“Tiền bối thắng thần như vậy, tu vị của những ác ma đó không thấp đầu.” Tân Trạm không lập tức đồng