Tân Trạm và Tô Uyên mang theo Phương Hiểu Điệp đang bị thương tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng dẫn cô ta đến tầng sáu mươi.
Sau khi đón nhận thử thách của tháp Thông Thiên, Phương Hiểu Điệp khẽ lắc đầu, không muốn tiến về phía trước nữa.
Tân Trạm cũng gật đầu hiểu rõ, dù sao thì càng lên trên sẽ càng nguy hiểm, hơn nữa còn có Triệu Lam Sơn còn đang rục rịch trong bóng tối Vì thế, sau khi Phương Hiểu Điệp rời đi thì lúc này trên tháp Thông Thiên chỉ còn lại ba người.
Tân Trạm, Tô Uyên và Triệu Lam Sơn.
Mà khảo nghiệm bên trong không gian của mỗi tầng tháp cũng càng đáng sợ hơn.
Văn là các loại hiểm trở, vẫn là yêu thú giăng đầy khiêu chiến thực lực của tất cả mọi người.
Trong tầng thứ sáu mươi ba, Tân Trạm gặp được Triệu Lam Sơn Anh ta đang xếp bằng ngồi dưới đất nhìn Tân Trạm, gương mặt lộ vẻ âm hiểm.
“Tân Trạm, yêu thú ở đây đều bị tôi khống chế rồi, bây giờ vẫn còn đang ngủ mê man.
Chỉ cần anh đồng ý kéo tôi lên đến tầng bảy mươi thì tôi có thể không đánh thức bọn chúng dậy”
Ánh mắt Tân Trạm khẽ híp lại, không ngờ Triệu Lam Sơn mở miệng ra lại uy hiếp mình.
Mà điều kiện của Triệu Lam Sơn, quả thật đủ quan trọng.
Theo số tầng càng cao thì không gian ở đây cũng càng trở nên lớn hơn, Tân Trạm và Tô Uyên cùng nhau đi tới.
Bình thường chỉ biết đánh chết yêu thú ở trung tâm, yêu thú bốn phía sẽ không động vào.
Nhưng nếu như lời nói của Triệu Lam Sơn là thật, kinh động yêu thú khắp không gian này để vây lại tấn công thì đúng thật sẽ gây ra phiền toái không nhỏ.
Thế nhưng lần này, Tân Trạm vẫn quay đầu lại nhìn về phía Tô Uyên.
“Tô Uyên, em cảm thấy thế nào?”
“Em đều nghe theo anh” Tô Uyên cười nói.
Tân Trạm khế gật đầu nói: “Triệu Lam Sơn, tôi đã nói sẽ đá anh xuống vách núi.
Bây giờ anh lập tức cút đi cho tôi, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả”
“Ha ha, Tần Trạm, anh thật buồn cười đấy, đến lúc này rồi mà còn uy hiếp tôi sao?” Triệu Lam Sơn hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được cười to nói: “Tôi nắm trong tay yêu thú của khắp không gian này, lúc nào cũng có thể lấy mạng anh được, anh có tư cách gì mà nói những lời này chứ?”
“Vậy anh cứ thử xem” Tân Trạm nhàn nhạt nói.
Triệu Lam Sơn nhìn chăm chảm Tân Trạm, căn răng nói: “Tân Trạm, anh đừng ép tôi.
Tôi và anh không có ân oán gì cả, đều là anh vẫn luôn bức bách tôi mà thôi.
Chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác với nhau mà, không nên hiếp người quá đáng”
“Tôi vẫn luôn bức bách anh, lấn hiếp người quá đáng sao?” Tân Trạm nghe vậy thì không khỏi cười lạnh.
“Từ lúc bên ngoài đất thí luyện thì anh đã ra lệnh truy sát tôi rồi, đến hiện tại vẫn nhiều lần đuổi giết không ngừng, anh nói tôi đang bức bách anh sao?”
“Nếu như không phải là anh giết chết em trai tôi thì làm sao tôi lại đuổi giết anh chứ?”
Triệu Lam Sơn cả giận nói.
“Càng buồn cười hơn chính là em trai anh muốn giết tôi mà, chẳng lẽ tôi không thể giết cậu ta sao?” Tân Trạm cười to nói, “Ở trong mắt các người, tôi chỉ là một người thuộc tầng lớp hạ lưu ở thế giới bên ngoài mà thôi.
Em trai anh chính là Vấn Tông.
Chuẩn Thánh Tử, cậu ta muốn giết tôi thì đương nhiên tôi phải trả đũa lại rồi.
Đây chính là tự làm bậy không thể sống, đúng không?”
Lời nói của Tân Trạm khiến sắc mặt Triệu Lam Sơn đỏ lên, vô cùng xấu hổ.
“Tân Trạm, không nói nhảm nữa.
Tôi chỉ hỏi anh có đồng ý hay không mà thôi, nếu không tôi sẽ lập tức đánh thức tất cả yêu thú, ba người chúng ta lấy mạng đổi mạng”
“Tôi cũng đã nói rồi, nếu như anh thức thời thì lập tức cút xuống tháp Thông Thiên đi, bằng không tôi sẽ khiến tất cả mọi thứ anh lấy được trước kia đều tan thành mây khói đấy”
“Buồn cười, tôi đã đi đến đây rồi thì ít nhất cũng sẽ đứng hạng ba, anh dựa vào đâu mà cướp đi phần thưởng của tôi chứ?” Triệu Lam Sơn cười gần nói: “Nếu nói không thông thì chúng ta cùng nhau xong đời đi”
Trong lúc nói chuyện, một lưồng ánh sáng hồng bay từ mi tâm của anh ta rơi vào không trung.
Sau đó, đột nhiên bùng nổ, phát ra một âm thanh kinh thiên động địa.
Nhất thời, những yêu thú còn đang ngủ say bên trong không gian này vội vàng tỉnh lại.
Giống như cả đám đều bị một lực lượng nào đó dẫn dắt vậy, lập tức hướng tới chỗ Tân Trạm và Tô Uyên rồi sau đó phát ra một tiếng gầm to tức giận.
Mấy trăm con yêu thú giống như thủy triệu, ào ạt phóng tới.
“Ha ha ha, để tôi xem các người làm sao đây”
Triệu Lam Sơn ngửa mặt lên trời cười to, vẻ mặt vô cùng điên cuồng “Lần này phiền phức thật rồi, tại sao Tân Trạm lại không đồng ý chứ?”
Bên ngoài tháp, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều hơi nhíu mày.
Bọn họ không nghĩ ra, rõ ràng có thể tạm thời cúi đầu mà, tại sao Tân Trạm lại lựa chọn như vậy?
“Nếu như tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vậy thì không phải là Tân Trạm nữa rồi” Diệp Thành cười nói.
“Hơn nữa những con yêu thú này mà có thế ngăn cản được