“Tại sao tôi lại không có được bản lĩnh này?”
Tân Trạm lạnh lùng cười một tiếng, một đường ánh sáng đỏ bay ra từ giữa hai chân mày anh, lơ lửng trong không trung.
Lần đầu tiên Thuật Thôn Thiên được thi triển.
Rầm!
Ánh sáng đỏ tản ra, cả khoảng không gian rung động kịch liệt theo sau đó, trước mặt Tân Trạm xuất hiện ảo ảnh một người dị tộc khổng lồ.
Người đó cao lớn không ai có thể so bì, cơ bắp cuồn cuộn, tướng mạo xấu xí đáng sợ, bốn con mắt nhắm chặt lại.
Nhưng khủng khiếp nhất chính là miệng của người đó, khuôn miệng toét gần tới mang tai, không gì to lớn hơn Sự xuất hiện của người khổng lồ mang theo hơi thở của thời tiền sử hoang vu, hoàn toàn không ăn khớp gì với thế giới này.
Người này nói chuyện bằng một ngôn ngữ phức tạp khó hiểu nào đó, bỗng nhiên mở to miệng, một cái hố đen xuất hiện từ bên trong.
Ngay lập tức, trời đất chấn động, gió lớn nổi lên, lực hút vô cùng mạnh phát ra từ hố đen, ập thẳng tới chỗ Triệu Lam Sơn Triệu Lam Sơn chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai, một sức hút cực mạnh khiến người khác không thể kháng cự được đang dẫn dắt bản thân anh ta.
Gương mặt anh ta biến sắc, liều mạng gào thét, nhưng anh ta bị nhốt trong lồng giam, không thể nào động đậy được nên đã bị người khổng lồ từ từ hút vào hố đen.
“Không!”
Triệu Lam Sơn trừng to hai mắt, liều mạng.
vùng vẫy nhưng anh ta không thể nào đối phó được với chiêu thức của người khổng lồ.
Rất nhanh sau đó, Triệu Lam Sơn đã mất hút vào hố đen, ảo ảnh người khổng lồ sau khi nuốt chửng Triệu Lam Sơn cũng dần dần tiêu tán.
Bên ngoài tháp Thông Thiên, mọi thứ quay về trạng thái yên ắng.
Mọi người mở to mắt, tiếng hít thở cũng nhỏ nhẹ hết mức.
Đám người Nghiêm Trác Văn đổ mồ hôi ướt lưng, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Triệu Lam Sơn cứ như vậy mà bị người khổng lồ đột nhiên xuất hiện rồi nuốt sống, lú này không một ai còn cảm nhận được sự tại của Triệu Lam Sơn, giống như anh ta chưa từng tồn tại trên thế giới này vậy.
“Đây là thủ đoạn gì mà lại có thể nuốt chứng được một Thánh Tử chứ?”
“Nếu đây còn chưa phải cực hạn của thuật này thì chẳng phải đám gia chủ của các nhà, các trưởng lão cũng sẽ…
Mọi người hít sâu một hơi, tưởng tượng đến cảnh tượng đáng sợ rằng gia chủ Ẩn Giới sẽ bị người khổng lồ nuốt chửng.
“Nếu đây chỉ là bí thuật của nơi này thì còn may, bằng không thì quá đáng sợ”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc mất hồn, uy lực của thủ đoạn do Tân Trạm thi triển quá chấn động.
Thuật biến ra người khổng lồ này tuy có thể không được xem là quá mạnh nhưng thuật này lại có thể sử dụng quy tắc không gian, điều này đã trực tiếp đụng tới sức lực trời đất.
“Thuật pháp này của anh quá lợi hại, tên Triệu Lam Sơn đó bị anh đưa đi đâu rồi?” Tô Uyên thấy Triệu Lam Sơn biến mất bèn nổi hứng hỏi.
“Anh cũng không biết, có lẽ là đi thẳng xuống địa phủ cũng không chừng” Tân Trạm nhàn nhạt cười nói.
Sau khi tiêu diệt Triệu Lam Sơn, hai người lại tiếp tục lên đường Đến tầng thứ bảy mươi, ánh mắt Tô Uyên có hơi do dự, cô dừng chân lại.
Tuy rằng hiện giờ trong tháp Thông Thiên chỉ còn hai người là Tân Trạm và cô nhưng Tô Uyên vẫn mong Tân Trạm có thể đi xa hơn, tạo ra một kỷ lục mới, chứ không muốn Tần Trạm vì sự kéo chân của mình mà bị mất đi nhiều tỉnh lực như vậy.
“Giữa chúng ta không tồn tại hai chữ “kéo nếu không phải Tô Uyên em giúp anh nhiều lần thì làm sao anh đi đến ngày hôm nay được chứ?” Tân Trạm cười lắc đầu, anh đưa tay ra nắm chặt tay Tô Uyên hơn.
“Nếu em tin anh thì đừng bỏ lại anh” Tân Trạm thâm tình nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Uyên ửng đỏ, thân hình thon thả hơi lay động.
Sau lần chia ly này, hai người không biết bao giờ mới gặp lại nhau, có thể là nửa năm sau, như kiếp nạn giữa trời đất mà sư phụ đã nói.
Hai người có thể sống tiếp hay không còn là một ẩn số.
Tô Uyên cũng biết rõ, nếu Tần Trạm đã nói ra những lời này thì chắc chắn đã có chủ ý, bản thân cô có nói gì đi nữa cũng sẽ không thay đổi được suy nghĩ của Tân Trạm.
“Em đi cùng anh.”
Sau khi hạ quyết tâm, đôi mắt Tô Uyên khôi phục lại vẻ trong sáng ban đầu, cô cũng năm lấy tay Tân Trạm giống như hai người sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Sau khi qua khỏi tầng thứ bảy mươi, tình cảnh của hai người trở nên gian nan hơn.
Nơi này không những có ma thú và áp lực trời đất mà còn xuất hiện cả áp lực thần thức.
Với tu sĩ mà nói thì đây là sự tra tấn toàn phương diện.
Phượng Hoàng vàng bay ra, uốn lượn xung quanh Tần Trạm và Tô Uyên cùng với Thanh Long, Tô Uyên vận hết khí Băng Hàn, lấy ra toàn bộ bản lĩnh mà cô đang có.
Tân Trạm thầm thở dài, Tô Uyên vẫn kiên cường và bất