Lời nói của Diệp Thành đã chọc giận không ít người, thế nhưng khi nhìn thấy người nói chuyện chính là Diệp Thành thì tất cả mọi người đều có chút kiêng ky, thu hồi ánh mắt lại.
Đoạn đường này, biểu hiện của Diệp Thành cũng vô cùng mạnh mẽ khiến cho rất nhiều người có chút sợ anh ta.
“Viên tinh mang thứ mười, gần rồi”
Đi đến tầng thứ tám mươi lăm, Tân Trạm hít sâu một hơi, cảm giác khoảng cách với lực tinh mang chỉ còn một bước xa nữa thôi.
Hơn nữa, anh cũng có thể cảm giác được rõ ràng mười viên tinh mang là viên mãn.
Anh cũng rất mong đợi, xem thử sau khi hoàn tất thì sẽ có chuyển biến gì.
Bước lên tầng thứ tám mươi sáu, bên trong không gian này vô cùng trống rỗng.
Tân Trạm hơi sững sờ, đột nhiên trước người anh xuất hiện từng đợt khí tối màu, sau đó lại hóa thành một phiên bản khác giống y như anh, “Đối thủ lần này là bản thân mình sao?”
Tân Trạm khẽ mỉm cười, cảm thấy rất thú vị.
Hai người nhanh chóng chạm tay vào nhau.
Tân Trạm kinh ngạc phát hiện ra, mỗi khi bản thân thi triển thủ pháp thì đối phương đều sẽ thực hiện giống như vậy.
Từng chiêu thức đánh xuống cứ giống như dùng tay trái so chiêu với tay phải vậy.
“Là ảo thuật sao? Nhưng hình như cũng không phải, làm sao tháp Thông Thiên này có thể biết hết những thuật pháp mà mình biết được chứ”
Cùng một bản thân khác giao thủ với nhau, Tân Trạm cảm thấy mọi chuyện đều không được tự nhiên cho lắm.
Đối phương không giết được mình, nhưng mình cũng khó làm gì được đối phương “Có lẽ mục đích của cửa ải này không phải là chiến thẳng bản thân mà là trì hoãn đủ một tiếng, sau đó đương nhiên mình sẽ bị đào thải”
Ánh mắt Tần Trạm lộ vẻ suy tư, ngay sau đó lại cười cười nói: “Tao không tin mày có thể biết hết mọi thuật pháp của tao”
Bóng đen kia im lặng không lên tiếng, thế nhưng ánh mắt lại sáng ngời hết sức tự tin.
Sau khi thu hồi lưỡi kiếm Phong Bạo, Tân Trạm quay lại lấy chùy vạn luyện ra.
Ánh mắt của bóng đen kia hơi co lại, dùng Chu Thiên Thập Tam Trảm để đấu với nhau.
“Quả nhiên, mày không biết những bí thuật chân chính kia”
Trong lòng Tân Trạm khẽ chuyển động, anh thi triển khí tinh thần, bóng đen cũng dùng khí tinh thần để đối kháng.
Thế nhưng, những luồng khí đối phương thi triển ra lại bị Tân Trạm hấp thu toàn bộ.
“Khí của tao và mày đều nhất trí, khí tinh thần của mày thì đương nhiên tao cũng có thể hấp thu rồi.
Tuy nhiên, mày lại không biết tỉnh thần công pháp”
Ánh mắt Tân Trạm thoáng qua nét giễu cợt, không ngừng đánh ra khí tinh thần để công kích Thế nhưng trên mi tâm của anh, những tỉnh mang kia cũng không bởi vì chuyện này mà tiêu tán, mà ngược lại sau khi hấp thu được hơi thở của đối phương thì lại càng sáng ngời hơn.
Ngay sau đó, anh đã hoàn toàn hấp thu hết cửu tinh của bóng đen này.
Âm!
Tân Trạm chỉ cảm thấy giống như cổ chai bị một luồng sức mạnh nào đó phá vỡ, đồng thời giữa chân mày anh đột nhiên xuất hiện một viên tỉnh mang thứ mười.
Mười tinh mang cấp tốc xoay tròn, dần dần hội tụ lại với nhau tạo thành một tia ánh sáng màu vàng.
“Đến đây”
Đột nhiên, trong thần thức của Tân Trạm vang lên một âm thanh.
Giọng nói này giống như chuông lớn, lọt vào tai vô cùng rõ ràng nhưng cũng mang theo cảm giác tang thương nồng nặc giống như đã từng trải qua những năm tháng vô tận.
“Đây là giọng nói của aï?”
Tân Trạm hơi sửng sốt, sau đó trời đất lập tức u ám lại.
Anh chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, cơ thể bị một sức mạnh nào đó nâng lên, những tiếng “ầm ầm” không ngừng vang lên bên tai.
Có một luồng sức mạnh đang thúc đẩy anh, giống như muốn đưa anh vào một lối đi nào đó, phía trước không hề có bất kỳ vật thể nào nhưng đồng thời cũng không có điểm cuối.
Không biết anh đã ở trong bóng tối này bao lâu, trước mắt Tân Trạm lại xuất hiện lưồng ánh sáng rực rỡ một lần nữa.
Chờ đến khi anh đứng yên lại, nhìn về bốn phía thì phát hiện mình đã đến một vùng đất chim hót líu lo, hoa nở nơi nơi Nơi này không lớn lảm, không gian bên trong có linh khí hòa hợp, phơi bày ra sắc thái tuyệt đẹp lạ thường.
Bốn phía bươm bướm bay lượn khắp nơi, chim tước hót véo von, các loại hoa cỏ đua nhau khoe sắc, cảnh đẹp đến mức không thể nào diễn tả bằng lời được.
Tân Trạm hơi đờ đẫn, chậm rãi bước vào trong đó.
Sau đó, anh nhìn thấy nơi trung tâm của đào nguyên nào có một ông lão đang ngồi phía sau bàn đá.
Trước người ông lão để một bàn cờ, phía trên có từng con cờ đen trằng rõ rệt.
Thế nhưng đối diện ông lão lại không có đối thủ.
Ông lão ăn mặc khá kỳ dị, trường bào rộng lớn, vừa đen như mực vừa trắng như tuyết.
Mái tóc của ông ấy cũng nửa đen nửa trắng giống như vậy, vô cùng rõ ràng “Cậu đến đây”
Ông lão ngẩng đầu lên, cười khẽ nhìn về phía anh.
Bất chợt, Tân Trạm lại hơi ngẩn người, đây là giọng nói trước kia từng vang lên khắp đầu óc anh.
“Tôi biết bây giờ cậu có rất nhiều nghi vấn nhưng không cần nói gì cả, bởi vì tôi sẽ không trả lời đâu” Ông lão đánh giá Tân Trạm rồi nói: “Vốn là bây giờ cậu không có tư cách để đến đây, nhưng