Trên bầu trời lúc này có khoảng trăm máy bay chiến đấu đang lượn vòng quanh.
Trên mặt đất lại có hàng trăm chiếc xe tăng và xe bọc thép, rồi lại hàng nghìn xe quân sự đang di chuyển với một quy mô rất lớn.
Rầm rầm rầm.
Khi xe tăng đến gần, mặt đất dường như đang rung chuyển.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của những người trong tứ đại gia tộc, Đoàn Vương gia và cả Cửu Chỉ Thiên đều thay đổi.
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Chuyện này, tại sao quân đội lại chạy vê phương hướng này thế?”
“Chuyện gì đã xảy ra sao?”
Cả một đám người đều trong trạng thái tôi nhìn anh còn anh nhìn tôi với đôi mắt trợn ngược và cái miệng há hốc.
“Chắc là bọn họ đang diễn tập thôi”
“Đúng vậy, nhất định là bọn họ đang diễn tập.
Phân phó xuống dưới, đừng hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ những người đứng đầu của các gia tộc lớn lại bị chôn vùi sao. Chỉ cân chúng ta không hành động thiếu suy nghĩ, bộ đội diễn tập cũng sẽ không làm khó chúng ta đâu.”
“Mau vứt mấy vũ khí kia đi”
Rất nhiêu người anh em cũng rối rít vứt mấy vũ khí mà bọn họ đang cầm trong tay xuống.
Nhưng cũng có một số người vẫn còn cầm vũ khí thì đều bị tịch thu hết.
Hiện tại bọn họ cũng không còn sốt ruột muốn động thủ với Giang Cung Tuấn nữa.
Khi Tiêu Nhàn Nhã nhìn thấy một màn này thì sợ đến mức choáng váng.
Bà ta không nghĩ tới, vì đối phó với tứ đại gia tộc và vì đối phó với một số người qua đường, mà Giang Cung Tuấn lại…
Anh đã gọi cả một đội quân tới đây.
“Boss, boss, xung quanh đều là xe tăng và xe bọc thép. Có người còn nhìn thấy trên bầu trời có rất nhiêu máy bay chiến đấu đã dừng lại. Hơn nữa, còn đến tận một trăm chiếc nữa, trời ơi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không phải là bọn họ đang nhằm vào chúng ta đấy chứ?”
“Bốp!”
Cửu Chỉ Thiên tát lên mặt thuộc hạ vừa mới nói rồi tức giận mắng: “Nhằm vào cậu sao? Cậu vậy mà lại cho rằng bọn họ đang nhằm vào mình, cậu nghĩ mình là ai chứ. Cậu cũng chỉ là một tên côn đồ nhỏ nhoi mà thôi, đáng để bọn họ phát động một trận chiến lớn như vậy sao?”
Người thuộc hạ kia phải nhận một cái tát mạnh đến mức ngã xuống đất.
Cậu ta đứng lên, lắc đầu: “Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi.”
Cửu Chỉ Thiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Ông ta đang nhìn những chiếc máy bay chiến đấu đang dừng lại ở trên bâu trời, sắc mặt của ông ta cũng dần dần cứng lại, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một suy nghĩ giống như lời thuộc hạ kia vừa nói.
“Chẳng lẽ bọn họ thật sự là đang nhắm vào chúng ta sao?”
Ông ta quay sang nhìn Đoàn Bình. Sắc mặt của Đoàn Bình lúc này cũng đang cứng lại.
Ông ta đang mong những chiếc máy bay chiến đấu này sẽ bay đi một cách nhanh chóng.
Nhưng những chiếc máy bay chiến đấu này lại đang đứng im.
Sắc mặt của những người trong tứ đại gia tộc cũng đều như vậy.
Giang Cung Tuấn cười nhạt, đi tới rồi mở trói cho Tân Nam còn đang ở trên mặt đất.
“Làm gì thế?” Một tên thuộc hạ lớn tiếng quát.
Anh ta cầm một cây gậy sắt rồi lập tức đập vào đầu Giang Cung Tuấn.
Sắc mặt của Giang Cung Tuấn trầm xuống.
Anh giơ tay lên rồi bắt lấy cây gậy sắt đang đập tới.
“Những người ở phía dưới, tất cả đều ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu…”
Trên bầu trời, có một chiếc máy bay trực thăng dùng loa để phát ra một âm thanh rất lớn.
Khi nghe thấy âm thanh này truyền đến, cả mười nghìn người đang ở trên mặt đất đều đồng loạt cảm thấy hoảng hốt rồi nhao nhao ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất Người của tứ đại gia tộc đưa mắt nhìn về phía Giang Cung Tuấn.
Chuyện này, chẳng lẽ là Giang Cung Tuấn gọi tới?
Rốt cuộc, anh là ai vậy?
Không, bọn họ chắc chăn không phải là do Giang Cung Tuấn gọi tới, quân đội chỉ là đi ngang qua chồ này thôi.
Người của tứ đại gia tộc đều không thể tin được đoàn quân này là do Giang Cung Tuấn gọi tới.
Đúng lúc này, quân đội đã đến nơi.
Xe tăng nhằm vào tất cả mọi người trong lăng mộ của nhà họ Giang.
Giang Cung Tuấn cởi trói cho Tần Nam rồi từ từ đỡ ông ta từ trên mặt đất đứng lên.
Sau đó, anh đến cởi trói cho người phụ nữ bên cạnh và đỡ cô ta lên.
Người phụ này khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp.
Chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp đó đang có không ít bùn đất. Mặc dù như vậy, cũng không thể che giấu vẻ đẹp và khí chất của cô ta.
“Cậu, cậu chủ nhỏ, thật sự là anh sao?” Tân Nam đưa tay kéo lấy Giang Cung Tuấn, bàn tay đầy nếp nhăn của ông ta đang không ngừng run rẩy.
Giang Cung Tuấn năm lấy tay Tân Nam: “Quản gia Tần, là tôi, thực sự là tôi. Tôi là Giang Cung Tuấn đây. Quản gia Tần, ông hãy đứng dậy trước đi đã. Những ân oán của mười năm trước đã đến lúc kết thúc rồi”
Giang Cung Tuấn nói xong thì nhìn lướt qua những người đang đứng trước lăng mộ.
Những người này đều đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, động cũng không dám động. Bởi vì trên những chiếc trực thăng đang ở trên bầu trời kia có băn tỉa, điểm laser màu đỏ đang nhăm vào đầu bọn họ. Một khi bọn họ hành động thiếu suy nghĩ, sẽ lập tức chết mà không có chỗ chôn cất.
Cơ thể của người đứng đầu của tứ đại gia tộc đều đang run rẩy.
Đoàn Bình ngồi xổm trên mặt đất mà đũng quần ông ta đều đã ướt đẫm.
Cửu Chỉ Thiên còn lo