Giang Cung Tuấn quỳ trước mộ mà gào thét với trời xanh.
Ngay sau đó, giọng nói của anh lập tức khàn khàn. Anh cứ vậy mà khóc không thành tiếng.
Mười năm, mười năm rồi.
Mười năm trước, anh mới chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung học.
Vào lúc đó, anh là một người có nhiêu dự định cho tương lai và trong lòng lại tràn đầy hy vọng.
Tuy nhiên, sau một âm mưu, toàn bộ nhà họ Giang đều bị giết sạch.
“A… Súc sinh, đám súc sinh các người, con gái của tôi mới được có ba tuổi, sao các người có thể ra tay với con bé được chứ? Tôi phải giết chết các người, các người mau thả con gái của tôi…”
Ngày xưa, khi người nhà họ Giang bị thiêu rụi, cảnh những người của nhà họ Giang gào thét trong đám cháy vẫn luôn hiện rõ trong mắt anh.
Giang Cung Tuấn làm thể nào cũng không có cách để quên đi cảnh tượng này.
Ngay khi anh bị tra tấn, cả cơ thể đều bốc cháy, khóc nức nở đến mức sắp liệt dây thanh quản thì có một cô gái đã xuất hiện.
Cô gái đó đã liều lĩnh lao vào biển lửa để cứu anh ra và kéo anh đến bờ sông.
Theo bản năng muốn sống, cho nên anh đã lập tức nhảy xuống sông.
Anh cứ vậy mà trôi theo dòng sông. Sau đó anh dạt vào một hang động rồi gặp được một cơ duyên, trùng hợp ngẫu nhiên mà có được một quyển sách về y thuật.
Thành phố Tử Đằng là một nơi có rất nhiều thuốc.
Ông nội của anh cũng từng là một thầy thuốc.
Từ nhỏ anh đã học được một chút kiến thức cơ bản về y học. Sau khi có được cuốn sách về y học đó, anh đã học tập một cách rất nghiêm túc.
Anh đã dựa theo công thức trên cuốn sách y học đó để chữa khỏi vết thương trên người.
Sau khi rời khỏi hang động đó, anh đã lưu lạc đến Nam Cương.
Đúng lúc này, Nam Cương đang trong tình hình náo loạn, bọn họ bị quân của Đoan Hùng bao vây từ bốn phía.
Anh cứ vậy mà trở thành một người lính rồi được huấn luyện đặc biệt suốt ngày suốt đêm.
Trên chiến trường, anh đã giẫm lên xương cốt của kẻ thù.
Trong suốt mười năm qua, anh cũng đã từng lập vô số chiến công.
Cho đến hơn một năm trước, đã có một trận chiến làm kinh động đến toàn thế giới.
Sau trận chiến đó anh đã được phong quân hàm.
Anh được sắc phong là Hắc Long, một trong năm vị đại tướng của nước Đoan Hùng, đứng trên đỉnh cao của quyền lực.
Đây chính là một sự khẳng định đối với sự nghiệp mười năm sống trong quân đội của anh.
Một trận chiến ở Nam Cương.
Một trận chiến bình định cả thế giới này!
Trong khoảng thời gian đỉnh cao nhất của mình, anh đã nộp đơn xin nghỉ việc. Sau đó anh đã lập tức về nước mà chưa có sự cho phép của cấp trên để đền ơn và báo thù.
Anh đã báo đáp ơn cứu mạng của Đường Sở Vi.
Anh đã trả được mối thù cho những kẻ đã giết sạch người nhà họ Giang.
Bây giờ, mối thù lớn nhất đã được báo, vong hồn tất cả mọi người trong nhà họ Giang cũng có thể được yên nghỉ rồi. Lúc này, nỗi hận phải áp chế trong suốt mười năm qua cũng đã được giải phóng.
Ngô Huy đứng ở một bên và nhìn Giang Cung Tuấn khóc không thành tiếng.
Lúc này, anh ta không thể nhìn được mà cảm thấy có chút đau lòng.
Tiêu Dao Vương cũng vậy.
Ông ta cũng không nghĩ tới, một Hắc Long tiếng tăm lây lừng là thế mà cũng có mặt yếu đuối đến vậy.
“Ông nội..”
Ở một chỗ khác có một cô gái đang gắt gao nắm lấy cánh tay Tân Nam.
Dù sao cô gái này cũng chỉ là một người phụ nữ thành thị bình thường. Cho nên khi cô ta nhìn thấy một cảnh tượng đắm máu như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Không sao đâu” Tân Nam vỗ lên tay của cô gái một cách nhẹ nhàng.
Một lúc lâu sau, Giang Cung Tuấn cũng đã bình tình trở lại. Anh từ trên mặt đất đứng lên và rút thanh kiếm đang bị lún sâu trong lớp bùn trên mặt đất rồi tiện tay ném cho Ngô Huy. Sau đó, anh đi tới trước mặt Tiêu Dao Vương mà chào ông ta theo cách trong quân đội: “Tiêu Dao Vương, chuyện lần này thật cảm ơn ông”
“Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa? Nếu đã giải quyết xong rồi thì tôi sẽ rút quân về một cách nhẹ nhàng”
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Ân oán của anh đã rõ ràng. Sau khi giết thủ phạm, anh cũng không làm khó những người khác trong tứ đại gia tộc.
Anh đưa mắt nhìn lướt qua những người vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất, thậm chí trong tứ đại gia tộc này còn có không ít người ngất xỉu, anh thản nhiên nói: “Những sản nghiệp thuộc về nhà họ Giang, các người phải tự động trả lại trong vòng ba ngày”
“Được”
Người của tứ đại gia tộc nào dám nói thêm nửa chữ.
Giang Cung Tuấn đi tới trước người Tần Nam.
“Cậu, cậu chủ nhỏ”
“Quản gia Tân.” Giang Cung Tuấn gọi một tiếng, chợt nhìn về phía cô gái đang kéo tay Tân Nam và hỏi: “Quản gia Tần, đây là…?”
Tần Nam vội vàng nói: “Cậu chủ, đây là Tân Tương, con bé là cháu gái của tôi.”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Ba ngày sau, các người hãy đến tứ đại gia tộc để tiếp nhận những sản nghiệp thuộc về nhà họ Giang”
“Cậu chủ, chuyện này… Tân Nam hơi sửng sốt.
Giang Cung Tuấn biết, Tân Nam biết không hiểu rõ nội tình.
Bây giờ anh biết, nhà họ Giang đã chuyển