Giang Cung Tuấn đã đi rồi, hiện trường liền im lặng chết người Chỉ có Phi Ưng nằm trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết đau khổ.
Phù!
Rất lâu sau đó, mới truyền đến âm thanh hít thở mạnh.
Phi Ưng là ai?
Ông ta là tổng sĩ quan huấn luyện đội đặc chiến Phi Ưng, thân thủ tuyệt vời, huấn luyện ra đội đặc chiến Phi Ưng danh chấn Hồng Bắc.
Lãnh đạo đội đặc chiến Phi Ưng thi hành vô số nhiệm vụ nguy hiểm.
Mạnh như Phi Ưng, chỉ một chiêu đã bị đánh bại như vậy rồi sao “Nhìn rõ chưa?”
“Đại tướng Hắc Long ra tay như thế nào vậy?”
“Hình như nhìn thấy rồi, ra quyền như này, một quyền đập vào ngực của sĩ quan huấn luyện Phi Ứng.”
Không ít tiếng bình luận vang lên Còn Giang Cung Tuấn, chính là không quan tâm nhiều như vậy.
Anh chỉ là đáp ứng Nhiếp Ngôn đến xem một chút mà thôi.
Sau khi lái xe rời đi, anh nhắn một tin cho Nhiếp Ngôn, để ông ta chuyển lời đến người của quân khu Hồng Bắc, thân phận của anh là hết sức cơ mật, tất cả đều phải ký vào hiệp nghị bảo mật, không được tùy ý tiết lộ thân phận của anh, nếu không sẽ xử lý theo quân pháp.
Nhiếp Ngôn sau khi nhận được tin tức ông ta đứng nhìn hàng trăm các tinh anh được tuyển chọn từ các đội quân khác nhau phía trước, lớn tiếng nói: “Đại tướng Hắc Long các người cũng đã thấy rồi đó, thân phận của đại tướng hết sức cơ mật, những gì hôm nay nhìn thấy, nghe thấy, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nếu không xử lý theo quân pháp, đã nghe rõ chưa.”
“ Nghe rõ”
Âm thanh dõng dạc vang dội truyền đến.
Giang Cung Tuấn lái xe trở về nhà họ Hà.
Cả đi cả về không đến hai tiếng.
Còn Đường Sở Vi và những người khác vẫn chưa về.
Người nhà họ Hà cũng không chào đón anh, vừa thấy anh đã lạnh mặt, mà anh cũng không thèm tới nịnh bợ họ, anh ngồi ở thêm cửa lớn trong sân chơi game plants and zombies.
Rất nhanh đã đến buổi trưa.
Đường Sở Vi và những người khác ra ngoài đã trở về.
Mà sắp đến giờ dùng cơm, Hà Công Mạnh cũng đã trở vê.
Trong phòng khách nhà họ Hà Một đám hậu bối vây quanh Hà Công Mạnh.
“Anh Công Mạnh, sao rồi, đã nhìn thấy đại tướng Hắc Long chưa?”
“Hắc Long rốt cuộc trông như thế nào vậy?” . ngôn tình tổng tài
“Đại tướng bao nhiêu tuổi rồi, có đẹp trai không?”
Đối mặt với những câu hỏi của hậu bối nhà họ Hà, Hà Công Mạnh không nhịn được nhìn về phía Giang Cung Tuấn đang ngôi ở trên ghế sô pha phía xa, cầm điện thoại thích thú chơi kia, anh ta hít một hơi sâu.
Ai lại có thể nghĩ được rằng Giang Cung Tuấn chính là Hắc Long.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng đã biết, Nhiếp Ngôn căn bản không phải đến nhà họ Hà vì Đường Sở Vi.
Ông ta đến là vì Giang Cung Tuấn.
Anh ta cũng đã biết vì sao địa vị của Đường Sở Vi ở Tử Đằng lại cao như vậy rồi, bởi vì chông cô là một nhân vật đứng ở đỉnh cao của quyền lực.
Anh ta cũng đã biết, là bởi vì Hắc Long, anh mới có thể được điều tới quân khu.
Tuy rằng bây giờ tạm thời không có cách nào theo chân Nhiếp Ngôn, nhưng anh ta biết sau này tiền đồ của anh ta là vô hạn.
“Anh…”
Anh ta rất muốn nói.
Nhưng anh ta đã ký kết hiệp nghị bảo mật, không thể tiết lộ thân phận của Hắc Long.
“Anh, anh đã ký hiệp nghị bảo mật rồi cho nên không thể tiết lộ thân phận của đại tướng Hắc Long cho mọi người biết, anh có thể khẳng định nói với mấy đứa rằng, đại tướng Hắc Long rất đẹp trai, hơn nữa tuổi tác cũng không hơn anh là bao, quan trọng hơn nữa là anh ấy đã kết hôn rồi, mấy đứa đừng có mà đại trai nữa”
“Gì cơ, đã kết hôn rồi á?”
“Ai mà có phúc vậy chứ, có thể gả cho Hắc Long”
“Ôi, thanh xuân của em đã hết thật rồi”
Không ít phái nữ nhà họ Hà kêu lên ai oán.
Đường Sở Vi cũng rất có hứng thú với Hắc Long, cô nhìn Hà Công Mạnh hỏi: “Đại tướng Hắc Long rốt cuộc trông như thế nào vậy, có thể nói cho em nghe không?”
Hà Công Mạnh nhìn Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn ngay cả Đường Sở Vi cũng không nói hay sao?
“Anh, anh thực sự không thể nói ra được”
Nghe vậy Đường Sở Vi rất lạc lõng.
Giang Cung Tuấn thì bày ra một bộ dạng chuyện không liên quan gì đến mình không cần quan tâm.
Bọn họ dùng bữa trưa tại nhà họ Hà.
Sau bữa trưa, Đường Sở Vi cũng đã rời đi.
Bên ngoài sân nhà họ Hà.
Ở đây tập trung rất nhiều người.
Đây đều là người nhà nhà họ Hà.
Rất nhiều người nhà họ Hà nhìn Giang Cung Tuấn và những người khác rời đi.
Hà Nhược Loan lôi kéo Hà Công Mạnh, kéo anh ta lại một bên, nhỏ giọng hỏi: “ Anh Công Mạnh, anh thực sự đã gặp Hắc Long rồi sao”
“Nhược Loan, em đừng hỏi anh nữa, anh biết em rất sùng bái Hắc Long, nhưng anh đã ký kết hiệp nghị bảo mật, cái gì cũng không được nói ra”
Hà Nhược Loan bĩu môi nói: “Em mới không hiếm lạ gì chuyện anh nói, em chỉ là hỏi anh có thật là gặp được rồi hay không thôi”
“Đương nhiên là thật rồi”Hà Công Mạnh hít một hơi sâu: “Em