Giang Cung Tuấn đang có chút không thể hiểu được tâm tư của Đường Sở Vi rồi.
Anh không chắc chắn rằng Đường Sở Vi có thực sự đã phải lòng một “anh” khác nữa hay không.
Nếu như là phải, vậy phải làm thế nào”?
Vì muốn kiểm chứng suy nghĩ trong lòng mình, anh dự tính thăm dò Sở Vi.
Thay một thân phận khác, dùng thân phận cậu Giang thần bí này tiếp xúc với cô một chút để hiểu rõ suy nghĩ thực sự trong lòng cô.
Anh không nói gì nhiêu với Ngô Huy.
Sau khi tắt điện thoại, anh liền kiên nhẫn chờ đợi ở nhà.
Đường Sở Vi mang một tâm trạng lạc lõng rời khỏi tập đoàn Giang Long, còn chưa đến nhà đã nhận được điện thoại của Tân Nam.
“Cô Đường, chủ tịch đã nói tối nay có thể gặp cô, tình hình cụ thể như thế nào chủ tịch sẽ liên lạc với cô sau.”
Nhận được cuộc gọi này, Đường Sở Vi không thể vui mừng hơn.
Thời khắc này, cô bắt đầu có mong đợi.
Mong đợi đến buổi tối ngày hôm nay.
Cô trở về nhà.
Ngâm nga một bài hát bước vào nhà.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế sô-pha nhìn Đường Sở Vi đang bước vào, không kìm được hỏi: “Bà xã, xảy ra chuyện gì rôi sao, sao em vui quá vậy”?
Đường Sở Vi vui quá rồi, khó có thể che giấu được sự kích động trong lòng, cô không có cách nào chia sẻ với Giang Cung Tuấn, lắc lắc đầu nói: “Không có chuyện gì cả, em đi tắm đã sau đó đi đến công ty đây”.
Nói xong cô liền về phòng.
Giang Cung Tuấn cũng không nói gì nhiều.
Rất nhanh, Đường Sở Vi đã ra ngoài.
Cô đã thay một bộ quần áo mới.
Không phải là bộ trang phục công sở mà là một bộ váy rất quyến rũ, diễm lễ.
Hơn nữa cô còn dày công trang điểm.
Giang Cung Tuấn cười dí dỏm hỏi: “Bà xã à, em mặc đẹp như vậy là muốn đi hẹn hò sao”?
Khuôn mặt thanh tú của Đường Sở Vi đỏ lên, gấp gáp giải thích: “Mới, mới không có nhé, hẹn hò gì cơ chứ, em đi đến công ty, sau đó đi gặp khách hàng lớn”.
Giang Cung Tuấn mỉm cười.
“Em, em đi đây, buổi tối không vê ăn cơm đâu”.
“Ồ”
Giang Cung Tuấn ồ lên một tiếng.
Từng nét biểu cảm của Đường Sở Vi khiến anh chắc chắn rằng, cô ấy thực sự đã phải lòng cậu Giang bí ẩn rồi.
Anh xoa nhẹ thái dương.
Chuyện này sao lại trở nên rắc rối như vậy chứ?
Sau khi Đường Sở Vi đi ra ngoài, Giang Cung Tuấn cũng không chậm trễ nữa, đi đến phòng khám Trần Tục của Ngô Huy.
Không lâu sau khi anh rời đi.
Đường Tấn và Ngô Mịch trở lại.
Hai người mở cửa bước vào nhà, ngồi trên ghế sô-pha.
“Ông xã..”
Ngô Mịch kéo cánh tay Đường Tấn, làm nũng nói: “Anh xem xem, bây giờ nhà họ Đường đã phát triển, sắp chuyển hết vào biệt thự lớn ở rồi, còn nhà mình lại vẫn chen chúc trong ngôi nhà nhỏ hơn một trăm mét vuông này, em trai em sắp lấy vợ rồi sính lễ phải hơn mấy chục triệu cơ, anh phải giúp em đấy nhé”!
“Anh, anh giúp em kiểu gì được”? Đường Tấn không biết phải làm sao nói: “Số tiền này lại không phải là của anh”.
“Mẹ chúng ta không phải có mấy trăm tỷ gửi ngân hàng sao, anh là con trai bà, xin một chút chắc bà ấy sẽ cho thôi, hơn nữa chị Sở Vi…”
Ngô Mịch nhỏ giọng nói: “Khi còn ở Hồng Bắc, tộc trưởng nhà họ Hứa đã cho chị ấy mấy trăm tỷ đó”.
Đường Tấn nhìn cô ta một cái: “Ý em là sao”?
Ngô Mịch nhỏ giọng nói: “Mượn chị Sở Vi đi nếu như chị ấy không cho thì chúng ta sẽ trộm…”.
“Như vậy là không được” Đường Tấn liền từ chối.
“Anh bị ngốc à…” Ngô Mịch lạnh mặt nói: “Chị ấy là chị của anh, sau khi chúng ta trộm lấy thẻ, âm thầm chuyển vào tài khoản của chúng ta thì sẽ không bị phát hiện ra đâu, này thì đã là gì chứ, em không tin chị ấy báo cảnh sát bắt anh đâu”.
Nghe Ngô Mịch nói vậy, Đường Tấn cũng bắt đầu rục rịch rồi.
Nói không sai.
Hứa Tùng đưa cho Đường Sở Vi vài trăm tỷ, anh ta muốn một chút ít thì chắc cũng không thành vấn đề đâu.
Có mấy trăm tỷ rồi, vậy thì cái gì cũng có rồi.
“Bà xã, chuyện này chúng ta phải lên kế hoạch thật kỹ