Bên ngoài khách sạn Huy Hoàng.
Trên khuôn mặt già nua của Đường Thành Lâm hiện lên vẻ ưu sầu.
Trên mặt cả nhà Đường Khánh cũng hiện lên vẻ ưu sầu như vậy.
Đường Khánh bước tới trước mặt Giang Cung Tuấn, trên mặt lộ vẻ cầu khẩn: “Giang Cung Tuấn, cậu có thể giúp nhà họ Đường chúng tôi lấy lại khách sạn vào lúc mấu chốt, vậy cậu có thể nghĩ cách cứu Mao ra không. Nó đắc tội với người của nhà họ Liễu, mà người nhà họ Liễu đã từng đánh gãy chân nó để nịnh bợ nhà họ Hứa. Nó vào đó, chắc chắn sẽ có hại”
“Bác hai, bác tin cậu ta sao?” Đường Lăng lộ vẻ khinh thường.
Không phải anh ta khinh thường Giang Cung Tuấn đâu.
Mà là Giang Cung Tuấn thật sự là một tên vô dụng, ngoại trừ việc ăn uống linh tinh ở nhà họ Đường ra thì anh còn có thể làm được gì chứ?
Đường Mỹ Oanh cũng giở giọng điệu quái gở: “Nếu cậu ta có bản lĩnh thì cũng sẽ không ở rể ở nhà họ Đường.”
Vợ của Đường Hiện là Lý Yến Như cũng mở miệng: “Đúng vậy, trông chờ vào một kẻ vô dụng, đầu óc của cả nhà mấy người đúng là có vấn đề mà.”
“Chồng à, anh làm gì đó, đi câu xin một tên vô dụng hả?”
Một người phụ nữ trung niên cũng lôi kéo Đường Khánh.
Bà ta là vợ của Đường Khánh, tên là Vương Dung.
Vương Dung cũng chướng mắt Giang Cung Tuấn, bởi vì Đường Sở Vi làm hại cả nhà họ Đường, mà Giang Cung Tuấn lại là chồng của cô.
“Cái này, không phải do tôi không còn cách nào khác sao.” Đường Khánh lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hiện tại, nhà họ Đường đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, những mối quan hệ lúc trước đều không dùng được nữa nên đây là nỗ lực cuối cùng rôi.
Người nhà họ Đường cũng không trông chờ vào việc Giang Cung Tuấn có thể cứu Đường Mạnh ra.
Giang Cung Tuấn cũng biết những chuyện đã xảy ra, trong lòng khinh thường cả nhà Đường Hiện.
Đường Mạnh ra mặt cho cả nhà họ, cả nhà họ trái lại lại nói Đường Mạnh làm sai.
Anh đảm bảo nói: “Ông nội, chú hai, yên tâm đi, chuyện này cứ để con lo. Đợi sau khi sắp xếp cho mọi người vào nghỉ thì con sẽ tìm quan hệ cứu Đường Mạnh ra”
“Ai mà không biết mạnh miệng chứ..
Đường Thành Lâm cầm gậy, quát lớn: “Yên lặng một chút đi, được không hả?”
Lúc này, mọi người mới chịu ngậm miệng.
Cả đám người kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài.
Bởi vì sắp mở họp nên nhân viên quản lý của khách sạn Huy Hoàng tới rất nhanh.
Người tới đầu tiên chính là quản lý đại sảnh Vương Trung, bởi vì anh ta ở gần khách sạn.
“Xin chào quản lý Vương”
Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc vest, đeo cà vạt như một người đàn ông thành đạt bước vào khách sạn Huy Hoàng.
Lễ tân nữ đứng trước cửa mở miệng chào hỏi, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Vương Trung cười gật đầu: “Ừm, cực khổ rồi”
“Quản lý Vương, người của nhà họ Đường vẫn còn chờ bên ngoài, vẫn chưa chịu rời đi…” Lễ tân nữ nói với Vương Trung chuyện xảy ra bên ngoài khách sạn.
“Ô, vậy à?”
Vương Trung sờ cằm, sau đó chợt chỉ vào mấy người bảo vệ, nói: “Tối nay ông chủ phải họp, mấy người đi theo tôi ra đuổi đám người của nhà họ Đường đi đi. Nếu nhà họ Hứa và nhà họ Ngụy biết chuyện đám người nhà họ Đường còn ở ngoài cửa khách sạn chúng ta thì sẽ tìm ông chủ gây sự, nếu ông chủ trách tội xuống dưới thì mọi người đều xong đời.”
“Vâng”
Mấy người bảo vệ rục rịch đi theo.
Vương Trung dẫn theo mấy người bảo vệ ra ngoài khách sạn.
Một chỗ bên ngoài cách khách sạn năm mươi mét.
Cả nhà họ Đường đều đứng đợi ở đây.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest đen dẫn theo mười mấy người bảo vệ bước tới.
Vương Trung đi tới, nhìn đám người nhà họ Đường, nói: “Này, mấy người làm gì vậy hả? Mau cút đi cho tôi, cút xa một chút”
Người nhà họ Đường đã nhịn cả một ngày, hiện tại đã nhịn đến mức lửa giận đều bụng.
Người chịu nhất chính là Đường Lăng. Anh ta đã quen với cuộc sống giàu sang, bây giờ lại lâm vào cảnh khó khăn, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Lúc này, anh ta đang đứng giữa đường lớn lại có người tới đuổi đi nên tức khắc nổi giận.
“Tên nhóc kia, mày là ai hả, đường này là do mày mơ hả?”
Vương Trung ngẩng đầu ưỡn ngực: “Nhóc con, cậu nghe cho rõ đây, tôi là Vương Trung, là quản lý đại sảnh của khách sạn Huy Hoàng. Mấy người đang đứng ngoài khách sạn Huy Hoàng nên tôi có quyền đuổi đám người mấy người đi.
Tôi đếm ba tiếng, nếu còn không đi thì cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
“Một”
“Hai”
Đường Lăng nghe Vương Trung nói vậy, lập tức nổi cơn tam bành.
Anh ta đang đứng trên đường lớn, người của khách sạn Huy Hoàng còn tới đuổi người.
“Mày không khách