Vương Trung không ngờ khách sạn Huy Hoàng đã đổi chủ trong lúc không ai hay biết, bây giờ ông chủ đã trở thành Tập đoàn Thời Đại.
Mà người nhà họ Đường lại mua chuộc được người của Tập đoàn Thời Đại, đòi ở lại khách sạn.
Bây giờ chuyện này lại bị mấy vị lãnh đạo của Thời Đại biết nên mới phải mở họp.
Uông Thông muốn để anh ta chịu oan.
Mà nếu như vậy thì anh ta xong đời rồi.
“Giám đốc Uông, sau này ông cần phải che chở tôi đó, tôi còn có mẹ già con thơ…”
Uông Thông võ vai Vương Trung, thề thốt đảm bảo: “Cậu yên tâm đi, chỉ cân có tôi thì cậu chắc chản sẽ không chết đói đâu. Sau khi cậu chịu tội, chờ chuyện này kết thúc thì tôi sẽ đưa cậu về lại thôi”
Có những lời này của Uông Thông, Vương Trung đã yên tâm.
Nhân viên quản lý của khách sạn Huy Hoàng đều đứng trước cửa khách sạn. Bọn họ đang đợi ông chủ đến.
Bởi vì ngoại trừ tống giám đốc ra thì những quản lý khác đều chưa biết khách sạn đã sớm đổi chủ.
Rất nhanh, một chiếc xe MPV có rèm che xuất hiện trước cửa khách sạn Huy Hoàng.
Một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi bước xuống xe.
Người phụ nữ mặc một bộ đồ công sở, sơ mi trắng cùng váy đen ngắn bó sát. Cô ta để kiểu tóc ngắn Vidal Sassoon, dáng người đẹp đẽ, khí chất mạnh mẽ.
Cô ta tên Niếp Lệ.
Cô ta chính là tổng giám đốc bộ phận khách sạn của Tập đoàn Thời Đại.
“Tổng giám đốc Niếp “
Uông Thông lập tức khắc chạy tới, trên mặt mỉm cười, cúi đầu khom lưng: “Kính chào tổng giám đốc Niếp “
Những quản lý khác của khách sạn đều lộ vẻ nghi hoặc.
Người phụ nữ này là ai?
Đây không phải là ông chủ mà?
Niếp Lệ nhìn mọi người, nhắc nhở: “Lát nữa chủ tịch Bạch sẽ tới, mọi người cần chú ý không được sơ suất”
“Hả, chủ tịch Bạch?” Uông Thông hơi sửng sốt, chợt ngạc nhiên kêu lên: “Là, là chủ tịch Bạch Tố, chủ tịch Bạch của Tập đoàn Thời Đại sao?”
“Ừ” Niếp Lệ gật đầu.
“Có chuyện gì vậy chứ?”
“Tổng giám đốc Niếp gì, chủ tịch Bạch gì chứ?”
“Chủ của khách sạn không phải là ông chủ Trần hay sao, khi nào thì lại liên quan tới chủ tịch Bạch của Thời Đại vậy?”
“Chẳng lẽ khách sạn Huy Hoàng đã bị thu mua lại?”
Mọi người nhỏ giọng nghị luận.
Mà Niếp Lệ lại chỉ đứng một bên, không mở miệng nói gì, cùng chờ trước cửa khách sạn với Uông Thông.
Giang Cung Tuấn đi tới xem xét tình hình thì thấy Niếp Lệ. Anh biết cô ta cũng là người của Thời Đại nhưng anh lại không bước tới mà đứng một bên chờ Bạch Tâm tới.
Bởi vì người biết thân phận của anh chỉ có một mình Bạch Tâm.
Bây giờ nếu anh bước tới thì những người đó cũng sẽ không để ý tới anh, thậm chí còn sẽ bị đám người đó coi như người điên mà đuổi ra ngoài.
Sau khi Niếp Lệ đến được mấy phút thì một chiếc xe MPV thông thường có rèm che lại chạy tới, một người phụ nữ mặc quân áo trắng vội vã xuống xe.
Đầu tóc cô ta có hơi rối, rất rõ ràng là còn chưa kịp chuẩn bị đã phải ra ngoài.
Đây là Bạch Tâm chạy từ nhà tới.
Sau khi biết chuyện của khách sạn Huy Hoàng, biết được Giang Cung Tuấn tới thì Bạch Tâm lập tức vội vàng chạy tới, ngay cả thời gian rửa mặt chải đầu cũng không có.
“Chủ, chủ tịch Bạch!”
Niếp Lệ chào hỏi tôn kính.
“Chào buổi tối, chủ tịch Bạch”
Những người khác cũng chào hỏi theo.
Vẻ mặt Bạch Tâm hoảng hốt. Cô ta nhìn ngó khắp nơi nhưng lại không thấy được người mà cô †a muốn gặp, vì vậy không khỏi hỏi: “Giang Cung Tuấn đâu? Người nhà họ Đường đâu?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Vương Trung cho rằng chủ tịch Bạch tới để gây phiên phức cho đám người nhà họ Đường.
Anh ta cũng cho răng Liên đoàn kinh doanh năm tỉnh và Thời Đại đứng chung một chỗ.
Anh ta đứng dậy, bắt đầu tranh công: “Chủ tịch Bạch, đám người của nhà họ Đường đã bị tôi đuổi đi rồi…”
Anh ta một năm một mười nói hết những chuyện đã xảy ra lúc trước ở Thời Đại.
Từ lúc người nhà họ Đường đến khách sạn Huy Hoàng, đến khi Liễu Súng xuất hiện, anh ta mới cảm thấy không thích hợp nên lúc này mới đuổi đám người nhà họ Đường đi.
Anh ta cho rằng Bạch Tố tới để gây rối, tới để chất vấn vì sao để nhà họ Đường thuê phòng.
Cho nên, anh ta trước hết nói rõ chuyện