Cả đám người nhà họ Đường đều ngẩn người.
Mới nãy còn ngông cuồng tự đại đuổi người.
Sao mới một lát đã thay đối thái độ, tất cả mọi người đều tới tiếp đón chứ?
Lẽ nào thật sự là do Giang Cung Tuấn ra mặt?
Vương Trung đi tới trước mặt Đường Thành Lâm, tự tát mình một tát: “Ông Đường, tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi không biết ông là khách quý của Thời Đại, nếu sớm biết thì có đánh chết tôi, tôi cũng không dám làm khó ông Đường”
Uông Thông cũng bước tới xin lỗi: “Ông Đường, việc này là do sơ suất của khách sạn Huy Hoàng chúng tôi, cậu ta cũng đã bị đuổi rồi”
Niếp Lệ liếc nhìn Uông Thông, nói: “Ông cũng đã bị đuổi”
“Hả?”
Uông Thông ngạc nhiên, vội kêu lên: “Tổng giám đốc Niếp, chuyện này không liên quan tới tôi. Tất cả mọi chuyện đều do tên nhãi Vương Trung này làm, tôi luôn thận trọng làm việc, tôi…
“Thu dọn đồ đạc rồi cút đi”
Niếp Lệ không chừa cho Uông Thông một chút mặt mũi.
Bạch Tâm đều đã xuất hiện, vậy có thể tưởng tượng được lai lịch của nhà họ Đường này lớn đến chừng nào, cũng có thể tưởng tưởng được anh Giang trong miệng Bạch Tâm có năng lực lớn đến đâu.
Không đuổi mấy người này thì làm sao có thể ăn nói.
Những người quản lý khác của khách sạn không dám nói câu nào.
Đường Lăng bị đánh đến mặt mũi bầm dập bước tới, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu căng tự mãn chỉ vào mặt Vương Trung mắng: “Tên nhóc, lúc trước chính là mày dẫn bảo vệ tới đuổi tao đúng không? Tao cho mày đuổi tao, cho mày mắt chó khinh người.”
Anh ta vừa nói vừa giơ chân đạp Vương Trung.
Vương Trung bị Đường Lăng đạp ngã nhưng lại không dám nói câu nào.
Giang Cung Tuấn từ phía sau bước tới, liếc mắt nhìn Đường Lăng vênh váo tự đắc, hơi lắc đầu, ngăn anh ta lại: “Bỏ qua đi. Đã muộn thế này rồi, vẫn nên sớm vào nghỉ đi, nghỉ ngơi sớm chút đi”
Lúc này Đường Lăng mới dừng tay.
Đường Thành Lâm cảm kích nhìn Giang Cung Tuấn: “Giang Cung Tuấn, cảm ơn cháu”
Giang Cung Tuấn phất tay.
Niếp Lệ bước tới trước mặt Giang Cung Tuấn, vẻ mặt tôn kính: “Anh Giang, anh xem chuyện này nên giải quyết thế nào mới được? Tôi đổi hết tất cả nhân viên quản lý và bảo vệ của khách sạn, anh thấy thể nào?”
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Tự cô nhìn rôi làm đi”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
“Giang Cung Tuấn…”
Đường Khánh đúng lúc bước tới, gọi anh lại.
Giang Cung Tuấn xoay người nhìn Đường Khánh, nói: “Tôi sẽ giúp chuyện của Đường Mạnh”
Đường Khánh vội vã nói: “Cảm ơn”
Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Người nhà họ Đường dưới sự hướng dẫn của Niếp Lệ bước vào khách sạn Huy Hoàng, rốt cuộc cũng tìm được nơi dừng chân.
Trong một căn phòng tổng thống trong khách sạn.
Cả đám người nhà họ Đường tụ tập lại một chỗ.
Đường Hiện không nhịn được hỏi: “Ba, rốt cuộc tên nhóc Giang Cung Tuấn này có lai lịch thế nào? Nhà họ Đường chúng ta đắc tội với nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa, bây giờ cả thành phố Tử Đẳng này không hề có người nào dám có liên quan gì đến nhà họ Đường mình, vậy mà Giang Cung Tuấn lại có thể khiến Thời Đại nghe cậu ta?”
Đường Lăng nhớ ra gì đó, chợt nói: “Ba, chẳng lẽ ba đã quên lần trước lúc ở Nội Kinh các không phải có một người tên Hà Nhược Loan đi theo Bạch Tâm của Thời Đại à. Con nghe nói người tên Hà Nhược Loan đó là tổng phụ trách thức ăn của Thời Đại.”
Đường Lăng vừa nói, mọi người đều nhớ tới.
“Lần trước Đường Sở Vi cũng vì Hà Nhược Loan nên mới cãi nhau với Giang Cung Tuấn, còn đòi ly hôn với cậu ta”
“Hai người này chắc chắn có liên quan đến nhau. Chắc chắn là Giang Cung Tuấn đi cầu xin Hà Nhược Loan nên Hà Nhược Loan mới ra mặt.”
Người nhà họ Đường nghị luận ầm.
Đường Thành Lâm phất tay nói: “Được rồi, giải tán đi, về ngủ sớm chút đi”
Lúc này mọi người mới rời khỏi căn phòng tổng thống này, về căn phòng khác của mình nghỉ ngơi.
Giang Cung Tuấn lái xe rời khỏi khách sạn Huy Hoàng.
Anh trực tiếp gọi điện cho Quỷ Kiến Sầu.
Quỷ Kiến Sầu đã ngủ rồi. Ông ta bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, sau khi thấy người gọi tới là Giang Cung Tuấn thì không dám chậm trễ, lập tức bắt máy: “Anh… Giang, có gì dặn dò?”
“Tôi cần địa chỉ nhà họ Liễu”
“Là nhà họ Liễu kia à?”
“Nhà của Liễu Thạnh Hồng, có đứa con trai tên Liễu Súng”
“Được, tôi lập tức điều tra.”
Quỷ Kiến Sầu cúp máy, nhanh chóng gọi điện cho tổng bộ, bắt đầu dùng mạng lưới tình báo.
Ông ta rất