Giám đốc nhà hàng Dương Lãnh Quán Nhâm Đồng thấy mấy tên bảo vệ bị đánh ngã ra đất cũng nổi giận đùng đùng: “Tên nhãi ranh kia, cậu xong đời rồi. Cho dù cậu có lai lịch thế nào thì nếu đánh người trong nhà hàng Dương Lãnh Quán thì cậu cũng hoàn toàn xong đời thôi.”
Nhâm Đồng nói xong thì lập tức gọi điện thoại.
“Ông chủ, có người gây chuyện ở nhà hàng.
Cậu ta là Giang Cung Tuấn, là đứa con rể ở rể nhà họ Đường.”
Bây giờ đang là giờ cơm, trong nhà hàng đã chật kín người ngồi.
Bỗng nhiên xảy ra chuyện đánh nhau, những người tới ăn cơm khác sợ bị vạ lây nên đã nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại một vài người to gan ở lại đứng nhìn từ xa.
Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra, lén quay lại cảnh này.
Đường Sở Vi lộ vẻ mặt bất đắc dĩ và tuyệt vọng.
Giang Cung Tuấn cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích động thủ.
Cô biết Giang Cung Tuấn ra mặt cho cô nhưng mỗi lần anh như vậy, mỗi khi anh đánh người thì đều mang đển rất nhiều phiền phức cho nhà họ Đường.
Nếu Giang Cung Tuấn không ra tay ở nhà họ Nguy thì nhà họ Đường cũng sẽ không gặp nạn.
Hà Nhược Loan ngược lại rất ung dung.
Cô ta biết thân phận của Giang Cung Tuấn là Hắc Long.
Cho dù bây giờ anh đã bị cách chức nhưng anh vẫn là ông chủ đứng sau của Thời Đại.
Giang Cung Tuấn thật sự không để mấy tên cậu ấm nhà giàu không quan trọng này vào mắt.
Ông chủ nhà hàn Dương Lãnh Quán là Hứa Khải của nhà họ Hứa đã tới.
Hôm nay có một nhân vật quan trọng đến từ phương Bắc hẹn gặp người đại diện của nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa.
Hẹn tại tầng ba của nhà hàng.
Hứa Tùng của nhà họ Hứa, người quản lý nhà họ Ngụy hiện tại là Ngụy Viễn Hiên và ông chủ Dương Lãnh Quán Hứa Khải đang ngồi ngang hàng với nhau.
Ba người ngôi đối diện một người đàn ông có dáng người to lớn, hoang đại, trên mặt đầy râu.
Bên cạnh người đàn ông đó là một cô gái xinh đẹp mặc đồ đen.
Hai người này chính là Đan Chiến và Đan Thiến.
Lỗ Sâm đang đứng phía sau hai người.
Đan Chiến nhìn người nhà họ Ngụy và người nhà họ Hứa, thản nhiên nói: “Tôi nghe nói các người nhằm vào nhà họ Đường, ra tay với nhà họ Đường khiến bọn họ phá sản?”
Hứa Tùng nhíu mày.
Nhân vật lớn đến từ phương Bắc này sao lại hỏi chuyện này chứ?
Vẻ mặt của người quản lý nhà họ Ngụy hiện tại là Ngụy Viễn Hiên cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cái nhà họ Đường chết tiệt. Bởi vì nhà họ Đường đó mà anh cả của tôi mới chết thảm, cháu tôi đến giờ vẫn còn đang nằm viện, cả đời này đều phải ngôi xe lăn. Hiện tại, mọi thứ chỉ mới bắt đầu mà thôi. Tôi phải từ từ giết chết từng người trong nhà họ Đường”
Đan Chiến không ngờ nhà họ Ngụy và nhà họ Đường sẽ có mối thù sâu đến vậy.
Ông ta gặp người của hai gia tộc lớn là vì muốn hóa giải mối thù này, báo đáp ơn cứu mạng con gái ông ta của Giang Cung Tuấn.
“Đứa con rể đang ở rể nhà họ Đường là Giang Cung Tuấn có ơn cứu mạng con gái tôi, hai vị có thể nể mặt Đan Chiến tôi mà hóa giải chuyện này, không truy cứu trách nhiệm của nhà họ Đường nữa không?”
Đan Chiến mở miệng nói ra mục đích của cuộc gặp lần này.
Vẻ mặt của Hứa Tùng cũng trầm xuống, ông ta nói: “Đan Chiến, ông có biết Giang Cung Tuấn là ai không hả?”
“Hử?”
Đan Chiến hứng thú hỏi: “Tôi thật sự không biết, nguyện ý lắng nghe.”
Hứa Tùng mở miệng nói: “Cậu ta chính là Hắc Long, là Hắc Long đã bị giáng chức đó. Lúc trước, khi cậu ta còn là Hắc Long thì đã từng lợi dụng quyền lực trong tay để chèn ép Liên minh buôn bán năm tỉnh, ép giá thấp để mua lại Thành phố mới Thời Đại.”
Ngụy Viễn Hiền gật đầu phụ họa: “Hơn nữa, lần này Giang Cung Tuấn lại khiến cả nhà họ Ngụy tôi gà bay chó sủa, đây chính là mối thù khó có thể hóa giải”
Đan Chiến chợt hiểu ra.
“Thì ra cậu ta là Hắc Long. Mọi người đều đồn rằng Hắc Long có thực lực vô địch thiên hạ, có y thuật có một không hai trên thế giới, quả nhiên lời đồn không sai. Chẳng trách cậu ta lại chướng mắt ba nghìn tỷ, thì ra cậu ta là ông chủ đứng sau của Thời Đại.”
Đan Thiến cũng rất ngạc nhiên.
Cô ta không ngờ người cứu cô ta lại là Hắc Long.
Là người đã từng chỉ huy Nam Cương.
Anh chưa chết à?
Không phải anh đã chết ở cửa Thiên Sơn bên ngoài Nam Cương sao, mấy ngày trước cả nước còn mặc niệm mà.
Sao anh lại còn sống chứ?
Sau khi biết được thân phận thật sự của Giang Cung Tuấn, Đan Chiến cũng khó xử.
Đây đúng là mối thù khó có thể hóa giải.
Nếu đổi lại là ông ta thì cũng sẽ đối đầu đến cùng với Giang Cung Tuấn.
Nếu là mối thù bình thường thì chỉ cần ông ta ra mặt thì chắc chăn có thể hóa giải.
Nhưng đây lại là mối thù khó có thể hóa giải được.
Mặc dù ông ta có chút thế lực ở phương Bắc nhưng Liên minh buôn bán năm tỉnh cũng không phải kẻ vô dụng.
Ông ta lâm vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, Đan Chiến mới mở miệng nói: “Hai vị muốn thế nào mới có thể hóa giải mối thù này?”
“Không có cách nào hóa giải được”
“Hoàn toàn không có khả năng”
Ngụy Viễn Hiền và Hứa Tùng đồng thời mở miệng.
“Nếu đã vậy thì thôi vậy, cứ xem như tôi chưa từng tới” Đan Chiến cũng không nói nhiều, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Vào giờ phút này, Hứa Khải nhận được điện thoại.
“Được, tôi biết rồi”
Sau khi cúp điện thoại, anh ta nói: “Ba, có người gây chuyện ở nhà hàng”
“Ồ, là aï2” Hứa Tùng hỏi.
Hứa Khải nhìn Đan Chiến vừa đứng dậy định đi, hơi do dự nói: “Là, là Giang Cung Tuấn”
Rầm”
Hứa Tùng đập mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy: “Tên khốn kiếp này, tôi không gây sự với cậu ta nhưng cậu ta lại gây chuyện ở nhà hàng của tôi. Đi, đi xuống xem thử”
Đan Chiến nghe vậy cũng không khỏi nhíu mày.
Đan Thiến kéo tay Đan Chiến, làm nũng với ông ta: “Ba, ba đã hứa với con sẽ để Giang Cung Tuấn làm bác sĩ riêng cho con mà”
Đan Chiến hơi lộ vẻ